Đời Này Không Hối Tiếc - Chương 11 - hoàn

Cập nhật lúc: 2025-10-30 12:07:27
Lượt xem: 633

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đó mới là khí độ của một công chúa."

 

Đang trò chuyện, cung nữ tiến bẩm báo.

 

"Phó đại nhân cầu kiến ngoài điện."

 

Hạ nhân vén rèm dày lên.

 

Ta cùng Hoàng hậu trong nội các, xuống bậc thềm, nơi Phó Uẩn đang .

 

Dưới hành lang phía xa cũng ít khách khứa vây quanh.

 

"Dung Ninh, là nàng đang giúp ."

 

Phó Uẩn mang ô, áo mỏng đơn bạc, một trong tuyết, chầm chậm quỳ xuống.

 

"Từ Dung Ninh, sai ."

 

Gió tuyết cuồn cuộn, lẫn trong đó là giọng của .

 

Ta lặng lẽ , mím môi thật chặt, đầu ngón tay bấu sâu lòng bàn tay.

 

Hoàng hậu một hồi, cất giọng khe khẽ.

 

"Nhìn thấu, chuyện đời chẳng rõ… Chỉ một kẻ như thế, đầu óc tinh tường, nhưng lòng hết mực chân thành với ngươi. Ngay cả Hoàng thượng cũng , là kẻ vận khí ."

 

Ta nữa, xuống giường nhỏ, siết chặt chén trong tay.

 

"Cứ mặc kệ ."

 

Phó Uẩn chịu rời .

 

Ngoài trời băng giá, quỳ bất động, lạnh cóng, cuối cùng ngất xỉu, đưa về phủ.

 

Nước nóng hổi, văng cả lên mu bàn tay.

 

Hoàng hậu khẽ thở dài, gần như thấy.

 

"Dung Ninh, vì ngươi, vì chút tình xưa, bổn cung thể ngươi cầu xin Hoàng thượng một cơ hội chuộc tội cho . Chỉ cần ngươi một câu.” 

 

“Trong lòng ngươi, còn yêu ?"

 

Ta chầm chậm cụp mi mắt xuống, đầu ngón tay siết lấy tay áo, run run.

 

Một lúc lâu, vẫn thể trả lời.

 

Về , Phó Uẩn tìm đến mấy , nhưng đều chặn ngoài cửa.

 

Cho đến Tết, Hoàng Hà vỡ đê, Phổ Dương lũ lụt, thương vong mấy trăm , nạn đói lan rộng ngàn dặm.

 

Phó Uẩn nhận chỉ, đến Hoàng Hà cứu tế.

 

16

 

Trước khi lên đường, đến phủ .

Hồng Trần Vô Định

 

"Phiền bẩm báo, gặp nàng."

 

Thị nữ của bước ngoài.

 

"Phu nhân , chốn tiếp già cô quạnh."

 

Phó Uẩn nhếch môi giễu: "Ta mới ba mươi bảy tuổi."

 

Thị nữ chẳng đáp lời.

 

"Phó đại nhân, mời hồi phủ."

 

Phó Uẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt lưu luyến chẳng nỡ rời, thấy bên tường viện vang lên tiếng đàn.

 

"Phu nhân đang gì?"

 

"Phu nhân , cũng một nỗi tiếc nuối thuở thiếu thời, chính là lãng phí cả tuổi thanh xuân cho một . May bây giờ vẫn muộn, đang nhạc sư gảy khúc, để bù đắp tiếc nuối năm xưa."

 

Cửa lớn Từ phủ khẽ khàng đóng mặt .

 

Phó Uẩn lặng lẽ ngoài phủ, chẳng qua bao lâu, đến khi trời tối, bóng cũng bóng đêm nuốt chửng.

 

Hôm , ngoài thành, tại Tam Lý đình.

 

Ta xuống xe ngựa, thấy Phó Uẩn đang chờ tại đó.

 

"Ta cứ ngỡ nàng sẽ đến."

 

Hắn một hồi, ánh mắt dần đỏ hoe.

 

"Nàng để thư ở cửa phủ, nếu đợi thì sẽ rời ."

 

Phó Uẩn cúi đầu khẽ.

 

"Ta gặp nàng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-nay-khong-hoi-tiec/chuong-11-hoan.html.]

"Gặp thì thế nào?"

 

Phó Uẩn ngẩng đầu : "Ta công vụ là do nàng cầu xin Thánh thượng ban cho ."

 

Ta chẳng phủ nhận.

 

Hắn chăm chú , đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay .

 

Ta sững trong chốc lát, giãy khỏi tay : "Nếu xong , đây."

 

Phó Uẩn kịp thời giữ lấy tay áo .

 

Ta đầu .

 

Hắn từ từ buông tay, đối diện với , từng chữ rõ ràng: 

 

"Từ Dung Ninh, đừng tái giá. Chờ trở về, mắng trách thế nào cũng ."

 

Ta một hồi, xoay lên xe.

 

Bốn bề tĩnh lặng.

 

Ta yên động đậy.

 

"Phu nhân, chúng chứ?"

 

Một lát , trong lòng bất chợt nảy sinh xúc động, vén rèm xe, nghiêng ngoài về phía .

 

Phó Uẩn vẫn rời , vẫn đó.

 

Ta và hồi lâu, chẳng ai một lời, cuối cùng thả rèm xuống.

 

"Đi thôi."

 

Hoàng Hà vỡ đê nhiều , nước tràn Tứ Thủy, Hoài Thủy, nhấn chìm thành trì, ngày càng nghiêm trọng.

 

Phó Uẩn đích chỉ huy đắp đê, gánh bao cát, đắp thành tầng tầng lớp lớp.

 

Cứ ba ngày một báo cáo nạn lụt, ngựa trạm phi nhanh đưa về kinh thành.

 

Trong đó còn một phong thư gửi đến cho .

 

Phó Uẩn ghi tất cả những điều mắt thấy tai , những chuyện vụn vặt thường nhật gửi cho .

 

Lần mộng thấy tái giá, kể suýt nước cuốn trôi, sẽ cẩn thận hơn.

 

Hắn cũng chỉ một nhắn nhủ, nếu , thể hồi âm, nhờ mang về.

 

Ta chỉ , đáp.

 

Cho đến tháng bảy, tin từ kinh thành truyền đến đúng hẹn, nhưng thư của Phó Uẩn về.

 

Lúc đang nhuyễn tháp, nhắm mắt , nhạc sư gảy khúc hầu.

 

Thị nữ vội vã chạy .

 

Nghe lúc chắn đê ở một nơi nọ, lũ lớn bất ngờ ập tới, Phó Uẩn nước cuốn trôi, t.h.i t.h.ể cũng chẳng tìm .

 

Đầu ngón tay khẽ run.

 

Hai mươi năm quá khứ, bỗng dưng hiện về mắt.

 

"Ta để ý nàng lâu, dường như nàng thích mặc áo nguyệt bạch, hoặc xanh lục?"

 

"Sao nàng tin vui, liền dọn ngoài ở?"

 

"Chẳng lẽ thể rước cố nhân về phủ?"

 

"Từ Dung Ninh, đêm đều thấy hết, nàng chê già, còn qua thời !"

 

"Từ Dung Ninh, đừng tái giá. Đợi trở về, trút giận thế nào cũng chịu."

 

Vui buồn, oán trách, tranh cãi, toan tính, dây dưa chẳng dứt.

 

Ta và Phó Uẩn thật sự hết cung bậc phu thê đời.

 

Thế gian luôn những chuyện, chẳng thể viên mãn.

 

Nhạc sư trẻ tuổi chẳng Phó Uẩn là ai, dè dặt dừng ngón tay, mím môi khẽ hỏi: 

 

"Phu nhân, còn nữa ?"

 

Ta mới hồn, lau nước mắt nơi khóe mi.

 

"Tiếp tục gảy , cần dừng ."

 

Không cần dừng.

 

Cũng chẳng cần để ai , nơi hành lang viện của ngôi chùa nọ, thêm một thẻ trúc cầu nguyện.

 

【Bình an trở về.】

 

Hoàn.

Loading...