"Chỉ là một   quan trọng thôi."
 
Lý Húc ngập ngừng định  gì đó nhưng cuối cùng  im lặng.
 
"Cô Cố, chủ tịch Giang đang  công tác, phiền cô chăm sóc tổng giám đốc.   về công ty xử lý công việc đây."
 
Nói xong, Lý Húc  Giang Duật, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
 
 nheo mắt   , cảm thấy ánh mắt   đơn giản chút nào.
 
Khi Lý Húc chuẩn  rời ,  gọi giật   .
 
Anh   đầu   với vẻ nghi ngờ.
 
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Trợ lý Lý, xin hãy chuẩn  hợp đồng chuyển nhượng khu đất phía đông thành phố."
 
Lý Húc đánh mắt sang  Giang Duật, chờ chỉ thị.
 
 hiện tại Giang Duật chỉ chăm chăm quấn lấy  thôi, tâm trí  mà chú ý mấy chuyện .
 
"Nhìn   gì? Làm theo lời vợ  . Vợ   gì,  cứ thế mà ."
 
Lý Húc nghiến chặt răng, rõ ràng là  vui.
 
Cuối cùng,   nhịn xuống, cắn răng đáp:
 
"Dạ,  sẽ  ngay."
 
Ai ngờ  Giang Duật lạnh lùng vô tình thế mà  là một tên chiều vợ vô đối.
 
"Vợ,   thích mùi bệnh viện. Chúng  về nhà  ?"
 
Hả? Về nhà á? Thế chẳng   sẽ lộ tẩy là   vợ   còn gì?
 
 chỉ  trừ.
 
"Ha ha,   . Anh  mới tỉnh, vẫn nên ở  bệnh viện theo dõi thêm thì hơn. Anh cần   viện nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa."
 
Anh  tròn mắt như cún con, ướt sũng và ngây thơ như một em bé.
 
"Không,   về nhà cơ! Bác sĩ chẳng bảo    vấn đề gì đấy ? Anh cũng  thấy đau đớn chỗ nào, giờ   ngoài  vài vòng  thành vấn đề luôn."
 
 toát mồ hôi hột,  thể lay chuyển  ý  .
 
Cuối cùng,  đành  đồng ý đưa   về nhà.
 
4.
 
Chúng  là hàng xóm từ tấm bé. Hai gia đình chúng  vốn là hàng xóm cực kỳ , hồi nhỏ  thường chạy sang nhà   chơi.
 
Khi chú Giang bận, Giang Duật cũng  ở nhà .
 
Sau khi  nghiệp,  chuyển  ngoài và bắt đầu sống tự lập.
 
 cứ tưởng chuyển  ngoài  thì  sẽ thoát  tên khốn luôn đối đầu với   thật xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-thu-mot-mat-mot-con-cua-toi-mat-tri-nho-roi/2.html.]
 
Ai  ngày thứ hai  khi chuyển đến chỗ ở mới, đang thư giãn  ban công thì  bỗng thấy   ở ban công bên cạnh. Giang Duật mặc áo ngủ tơ tằm, tay cầm cốc cà phê trông  điềm đạm.
 
"Sao   ở đây?"
 
Dường như    hề thấy bất ngờ, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.
 
"Trùng hợp ghê, chúng   là hàng xóm."
 
 nheo mắt, cau mày    với vẻ nghi ngờ.
 
"Giang Duật,   chịu buông tha cho  đúng ? Trùng hợp cái gì mà trùng hợp?  thấy  cố tình thì !"
 
Thấy  giận điên, Giang Duật  hề tỏ  bối rối  nóng nảy mà ngược ,   còn .
 
"Căn nhà   chốt từ khi mới bắt đầu mở bán. Nếu  nhớ  lầm thì cô mới mua căn bên đó cách đây  lâu."
 
"Vậy    nên nghi ngờ liệu cô  mưu đồ gì ?"
 
Lời   khiến  nghẹt thở.
 
Trong cơn tức,  xách bình tưới cây bên cạnh lên phun về phía  .
 
"  ngấp nghé đám lang thang ngoài đường thì cũng tuyệt đối   ý gì với  sất. Bớt tự luyến giùm!"
 
"Cố Noãn!"
 
Thấy   ướt sũng  chật vật,   thèm  tiếng gào thét của  , vui vẻ  về phòng.
 
Từ đó trở , chúng  vẫn tiếp tục hoan hỉ cãi cọ như thường.
 
Dạo  tức quá,   đun nước sôi lén lẻn  nhà   định tưới c.h.ế.t cây kim tiền   trồng.
 
Không ngờ mở cửa    mới thấy cái cây đó gần như  héo rũ.
 
  áy náy.
 
5.
 
Khi mở cửa, Giang Duật   và  quanh một lượt.
 
"Vợ,  trong nhà    đồ của em thế?"
 
Đối mặt với câu hỏi ,  trôi chảy lôi bản thảo  suy nghĩ kỹ trong đầu từ   trả lời.
 
"Chúng  đang cãi  còn gì? Em bỏ nhà  đấy, mang theo tất cả đồ của  ."
 
Anh  ngoắc ngón tay út  tay ,  vẻ ăn năn:
 
"Anh xin  vợ. Sau   sẽ   vợ giận nữa. Vợ dọn về   ?"
 
"Không !"
 
Sao   thể đồng ý ?  mà chuyển sang thì sẽ  ngủ chung giường với   ?
 
Điên mất thôi.