Thẹn quá hóa giận,  đẩy   .
 
“A… ai  nhu cầu cơ? Anh mau lái xe !”
 
Giang Duật  khẽ, càng khiến  ngượng tợn.
 
Về đến nhà,  tưởng Giang Duật sẽ  nấu cơm vì lúc nãy   chê mì   ăn, bảo  lựa chọn khác.
 
Ai  việc    đầu tiên là bế thốc  đặt lên tủ giày ở cửa  .
 
 quàng tay ôm cổ   theo bản năng.
 
“Anh  gì đấy? Sao bảo đói? Không nấu cơm ?”
 
Anh  hôn  một cái  tự nhiên, tự nhiên đến mức  suýt tưởng đây là chuyện hiển nhiên.
 
Giọng  khàn khàn vang lên bên tai .
 
“Ừ, đói,  nấu cơm.”
 
   , cứ  cảm giác   đang ám chỉ gì đó.
 
“Vợ ơi, gọi  một tiếng ‘chồng’  ?”
 
Biết ngay mà, cảm giác của   sai bao giờ.
 
Ngay  đó,   ôm  và bắt đầu mút nhẹ môi .
 
 bất ngờ, mất một lát mới vội vàng đẩy   .
 
Ê nha ê nha,  chơi kiểu   nha!
 
Sao tự dưng  thứ  theo phương hướng kỳ lạ thế ?
 
“Đừng...”
 
Dường như     thấy, vẫn mân mê hôn vành tai và xương quai xanh ...
 
“Giang Duật,  ! Em đang đến tháng.”
 
Nghe ,   lập tức dừng . 
 
Giang Duật   chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt nhuốm đầy dục vọng.
 
 tưởng lời  dối của     thấu,  ngờ giây tiếp theo    bế  thả xuống sàn và khẽ thở một  thật dài.
 
“Ra sofa  nghịch điện thoại một lúc ,  nấu cơm.”
 
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Nhìn theo bóng lưng  bếp,  lén lút  trộm.
 
Ê cái tên  cũng đáng yêu phết ha.
 
Đột nhiên nhận   đang suy nghĩ gì,  lắc đầu cho tỉnh : Không , cứ tiếp tục thế  thì     quyến rũ mất.
 
Giờ   chỉ mất trí nhớ tạm thời thôi, khôi phục là   sẽ  biến trở về Giang Duật lạnh lùng vô cảm luôn đối đầu với .
 
 vẫn nên tỉnh táo thì hơn,  giữ  cách.
 
15.
 
Lại vài ngày trôi qua,  moi   ít từ chỗ Giang Duật, những thứ  thua    về  tay  hết .
 
Muốn gì  đó  mà hình như cũng  vui như  nghĩ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-thu-mot-mat-mot-con-cua-toi-mat-tri-nho-roi/8.html.]
Đi tái khám, bác sĩ  Giang Duật  , m.á.u bầm trong não  tan hết, khả năng cao   sẽ khôi phục trí nhớ nhanh thôi.
 
Không hiểu … thật lòng      nhớ .
 
Giang Duật mất trí nhớ thật sự  đáng yêu.
 
Tuy nhiên   thể tưởng tượng   khi khôi phục trí nhớ Giang Duật sẽ nổi bão thế nào, cho nên   chuẩn  sẵn sàng  nước ngoài trốn một thời gian  khi   nhớ .
 
Công ty tạm thời vứt  về tay ông bô  quản lý , bao giờ chuyện lắng xuống thì  sẽ về.
 
Hành lý  sắp xếp xong, vé máy bay  đặt.
 
 định đến nhà Giang Duật ăn một bữa cơm cuối  khi chuồn.
 
Vừa bước qua cửa,   thấy là lạ vì  thấy  trong nhà nhưng đèn  sáng.
 
  về phía phòng ngủ và phát hiện   đang  điện thoại.
 
"Lý Húc, cướp  dự án thầu   nhanh, vợ  sắp chạy  kìa!"
 
Không  đối phương  gì, chỉ  Giang Duật  vẻ giận lắm.
 
"Đừng gọi  là ,   gọi  là bố cũng   tác dụng ! Cô  mà   giả vờ mất trí nhớ,   tán đổ  vợ  thì  cũng cuốn xéo liền, ngay, lập tức!"
 
Nói xong,   cúp máy.
 
Lúc  mặt   đen như đ.í.t nồi.
 
Giang Duật  , đập ngay  mắt   là .
 
Khoảnh khắc đó,   hoảng hốt  mặt.
 
"Vợ… vợ đến lúc nào thế? Sao  gọi ?"
 
 khoanh tay  ngực,    chằm chằm.
 
"Ha, vẫn còn gọi ‘vợ’  tổng giám đốc Giang? Anh diễn  quá,   showbiz quả là phí của giời."
 
Nói    lưng định  nhưng    ôm chặt lấy từ đằng .
 
"Xin ,   đúng."
 
"Xin  mà  việc thì cần cảnh sát  gì?"
 
 buột miệng phản bác tuy nhiên  tự thấy tức ,  nín  mà bật  thành tiếng, phá luôn vẻ lạnh lùng tức giận của .
 
Để bớt ngượng,  chữa cháy bằng cách giãy khỏi vòng tay  ,  tiếp:
 
"Giang Duật,  chơi  bằng thủ đoạn hèn hạ cỡ đó cơ ? Anh thấy vui lắm hả?"
 
Ngày nào   cũng bày đủ trò để dụ dỗ , đến lúc chiếm  tình cảm của   thì định đá  một cú thật đau đúng ?
 
Quả là một nước cờ cao tay.
 
16.
 
"Anh   ý đó,  chỉ  quan hệ giữa chúng  bớt căng thẳng chút,    hòa thật mà."
 
"Hồi bé   trêu em, chọc em tức lên chẳng qua là để thu hút sự chú ý của em thôi. Ai  càng ngày tình hình càng tệ như  chứ."
 
"Anh   đối chọi gì với em,  thể là cách thể hiện của   đúng, khiến em hiểu nhầm."
 
Trông  vẻ chân thành,    nên  gì cho .
 
"Anh giả vờ   để trêu đùa em mà là vì thích em, từ  lâu  lâu ."