Thẩm phán nghiêm mặt giảng giải  một lượt các điều luật, nào là ai đưa  yêu cầu thì  đó  cung cấp chứng cứ, nào là hiệu lực của chứng cứ...
Tóm  một câu:
Không  giám định huyết thống của Cao Minh thì dù cãi thế nào cũng  chứng minh nổi đứa bé trong bụng Từ Đóa là con  .
 
Mặt  chồng  xám xịt.
 lúc , Từ Đóa nhào tới, mắt rơm rớm nước,  nức nở với :
“Chị Lâm Thanh, em  em và  Cao Minh   với chị.  giờ   mất , trong bụng em là huyết mạch cuối cùng của  . Dù  vợ chồng cũng từng đầu gối tay ấp, chị nhẫn tâm  để  chút gì cho cốt nhục cuối cùng của   ?”
 
Con nhỏ  cũng  khôn đấy.
Chỉ cần  đồng ý nhường nhịn, tòa cũng sẽ dễ dàng thông qua.
 
  tươi:
“Thật đáng thương quá nhỉ~”
 
Ba cặp mắt  mặt lập tức sáng rực lên, cùng   chằm chằm  .
 
  tiếp:
“  tin.”
 
Lúc rời khỏi tòa,  suýt nữa  ba   nhào lên đánh.
 ở nơi thượng tôn pháp luật thế ,  sợ gì chứ?
Có cảnh sát tư pháp bảo vệ cơ mà!
 
Về đến nhà,  tiếp tục ăn ngon ngủ kỹ, tranh thủ còn  du lịch một chuyến cho khuây khỏa.
 
Vừa trở về,  nhận  giấy triệu tập của tòa án:
“Cô Lâm Thanh, bố  chồng cô kiện cô tội che giấu di sản của chồng, hồ sơ  nộp lên tòa, mời cô đúng giờ hầu tòa.”
 
Ồ,   tòa ?
Một  quen , hai  còn sợ gì nữa!
 
Đến ngày hầu tòa,  đúng giờ  mặt.
 
Bố  chồng   khôn  , mời cả luật sư.
 
Tình cờ  ,  cũng mời sẵn luật sư .
 
Chia tài sản mà,   luật sư ai mà yên tâm  chứ?
Dù điểm toán đại học của  tận một trăm lẻ năm, nhưng đụng tới  tiền khổng lồ , đầu óc  cũng chẳng tài nào tự tính nổi.
 
7.
 
Vừa mở phiên tòa,  chồng   gào lên buộc tội:
“Con tiện nhân  giấu tiền! Bao nhiêu tiền của con trai  đều  nó cất giấu hết!”
 
Hai câu đó, bà  lặp  lặp   đến tám chục .
 
Gân xanh  trán thẩm phán nổi rõ:
“Bà    để luật sư ?”
 
Mẹ chồng  sang vị luật sư bên phe  đang nhăn nhó như táo bón, cuối cùng cũng chịu ngậm miệng.
 
Luật sư bên  cuối cùng cũng  cơ hội lên tiếng, bù đắp bằng một tràng dài dằng dặc như sông cuộn thác đổ.
Nào là báo cáo tài chính công ty, tỷ lệ chia cổ tức, giá trị bất động sản...
Nói nửa tiếng đồng hồ  ngừng, nước bọt b.ắ.n  hẳn  thể hứng thành nửa thùng.
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Đợi    xong, luật sư bên  thản nhiên lôi  từng chiếc túi hồ sơ:
 
“Báo cáo tài chính công ty.”
 
“Bảng lợi nhuận đầu tư.”
 
“Giấy chứng nhận giá bất động sản theo quy định chính phủ.”
 
Sắp xếp gọn gàng,  sót thứ gì.
 
Đùa , phí cố vấn luật sư của  mỗi năm cũng cả mấy chục vạn,  kể gặp vụ kiện  cộng thêm chi phí phát sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-toi-se-dep-hon-khi-khong-co-anh/chuong-5.html.]
Gặp mấy chuyện cỏn con  mà cũng  lo nổi, thì chẳng   đổ tiền qua cửa sổ  ?
 
Hơn nữa mấy ngày    du lịch, họ còn tưởng bảng phân chia tài sản là ai ?
Lỗ hổng nào  kịp bịt kín chắc?
 
Luật sư đối phương  xong thì cứng họng, mặt nghẹn như  kịp giải quyết  nỗi buồn.
 
Mẹ chồng  tức đỏ mặt, mắng thẳng:
“Mất bao nhiêu tiền thuê mày, mà chẳng  tác dụng gì hết!”
 
Rồi bà   tự   trận, giơ móng vuốt chỉ   hét:
“Biệt thự ? Nó còn một căn biệt thự nữa, tại   đem chia?!”
 
Căn biệt thự đó  ở khu đất vàng, diện tích lớn, ba tầng biệt lập, trị giá cả chục triệu.
Nếu đem chia, bên họ cũng vớt  ba bốn triệu là ít.
 
Luật sư bên  chỉnh  gọng kính, điềm nhiên lấy  một bản thỏa thuận, chỉ  hai chữ  đầu  rõ ràng:
“Biếu tặng.”
 
Bên tặng:  và Cao Minh.
 
Bên nhận: Bố  ruột của .
 
Mẹ chồng  phát điên, nhảy dựng lên:
“Không thể nào! Con trai  đến  còn  từng tặng nổi căn nhà lớn thế,   đem tặng cho bố  con đàn bà độc ác ! Nhất định là giả mạo!”
 
 lười tranh cãi:
“Giả  , Từ Đóa rõ nhất.”
 
Vấn đề liên quan đến tiền,  gì  chuyện Từ Đóa  nhảy  góp mặt?
 
Cô   bên nguyên đơn,   chỉ mặt liền tái mét.
Nín lặng  hé răng.
 
Luật sư của  cũng  buồn chờ đợi, bình tĩnh lấy  một chiếc USB, mở đoạn ghi hình công chứng tại tòa.
 
Ồ kìa, trong video, chính Cao Minh còn sống sờ sờ  đó xác nhận đồng ý tặng nhà.
 
Mẹ chồng  sững , ngã phịch xuống đất bật :
“Lâm Thanh, con hồ ly tinh ! Mày cho con tao uống thuốc mê gì mà nó đem hết tài sản giao cho mày?!”
 
  bên xem kịch vui.
Sớm   , luật sư nhà  là con thú săn tiền thực thụ,  khe hở nào  bịt chắc?
Nếu mà để xảy  sơ suất,  bắt   ói hết tiền thù lao   chừa một xu!
 
 đang xem  vui thì bất ngờ Từ Đóa bật dậy, gào lớn:
“Lâm Thanh  giấu tiền!   thể  chứng!”
 
Câu  thật đúng là gây bất ngờ.
 
Mẹ chồng  như vớ  cọng rơm cứu mạng:
“Đoá Đoá, con nhớ   ? Nói mau! Có chứng cứ gì! Tiền của nhà  tuyệt đối  thể để cho tiện nhân  cướp !”
 
Từ Đóa cắn răng, lấy hết can đảm khai:
“Cao Minh... sợ lỡ xảy  chuyện bất trắc nên  đổi một phần tiền mặt thành vàng thỏi. Mấy thỏi vàng đó đều  Lâm Thanh lấy  hết !”
 
Thẩm phán khẽ nhướng mày —   kịch   đây.
 
“Bao nhiêu?”
 
Từ Đóa ngậm miệng hồi lâu mới dám :
“Hơn một trăm triệu...”
 
Thẩm phán:
“Cô lặp   nữa,    rõ.”
 
Từ Đóa:
“Hơn... một trăm triệu.”