Phó Ân nhìn cô, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, khóe miệng cũng không kìm được mà cong cong –
“Xem ra vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, ngày hội mua sắm lần này nhất định phải để một chỗ cho Lộc Phong các cô rồi.”
“Tôi nhất định sẽ không khiến ánh mắt của tổng giám đốc Phó thất vọng đâu.”
Phó Ân cũng là một người làm ăn sòng phẳng, rất nhanh đã kí hợp đồng với Lục U, để cho Lộc Phong một gian hàng thời trang tốt nhất.
...
Mà ở bên kia, tập đoàn Vãn Chu của Hứa Trầm Chu đang loạn cào cào cả lên.
Vốn dĩ tập đoàn Vãn Chu đã đấu giá được gian hàng vàng của ICLO từ lâu, nhưng bởi vì Kiều Tây Oánh đột nhiên thôi việc, tất cả các bản mẫu rập trang phục mà công ty chuẩn bị cho ngày hội mua sắm đều xảy ra vấn đề.
Kiều Tây Oánh nhà tạo mẫu hàng đầu của công ty, các kỹ thuật cắt, may, thêu,v.v... đều được cô ấy đích thân thực hiện. Bây giờ cô ấy thôi việc, tất nhiên công ty không thể tìm được một người thích hợp tới quản lý, các mẫu tập được gửi đến ICLO để xét duyệt đợt đầu tiên đều bị trả về. Nếu lần tiếp theo lại không hợp lệ, ICLO hoàn toàn có quyền thu hồi gian hàng vàng kia để tặng cho một nhà khác.
Hứa Trầm Chu đích thân liên lạc với Kiều Tây Oánh rất nhiều lần, thậm chí còn ra cái giá trên trời, hy vọng cô ấy có thể trở lại tập đoàn Vãn Chu.
Nhưng lần nào cũng bị Kiều Tây Oánh cự tuyệt thẳng thừng. Một công ty không biết tôn trọng nhân viên thì cho dù có trả nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì cả.
Cô ấy cũng sẽ không phản bội Lục U thêm một lần nào nữa.
Hứa Trầm Chu truy cứu chuyện Kiều Tây Oánh từ chức, tất nhiên cũng moi ra được rất nhiều chuyện xảy ra vào ngày đó từ miệng những người có mặt.
Anh ta đưa Kiều Tây Oánh, vị tướng đắc lực nhất dưới tay mình cho Lâm Vãn Vãn, không thể ngờ rằng Lâm Vãn Vãn không chỉ tạt nước mà còn tát người ta, hoàn toàn đối xử với Kiều Tây Oánh như người hầu hạ của mình.
Trời mới biết, ngay cả Hứa Trầm Chu cũng phải dùng lễ mà đối đãi với bậc thầy như Kiều Tây Oánh. Một cái tát kia của Lâm Vãn Vãn đã đánh văng nửa cái mạng của tập đoàn Vãn Chu, điều này thật sự khiến anh ta... không thể chịu đựng được.
“Làm sao mà em biết được, em tưởng cô ta chỉ là một trợ lý trong công ty anh.”
Bởi vì giọng Hứa Trầm Chu khi chất vấn cô ta không tốt, thế nên tâm trạng cô ta cũng cáu bẳn, bực bội nói: “Cô ta cũng chẳng lễ phép tí nào hết, dám làm em mất mặt trước mặt nhiều người như thế, nhân viên không có EQ như thế đi rồi thì thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-103-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Có gì đặc biệt hơn người?” Hứa Trầm Chu tức giận lắc đầu: “Cô ấy vừa đi, toàn bộ tiến độ sản xuất ở dưới phân xưởng và chất lượng sản phẩm đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Em nói thử xem, như vậy thì có đặc biệt hơn người nhỉ?”
“Lẽ nào một tập đoàn lớn như tập đoàn Vãn Chu của anh không còn ai nữa à, mỗi mình Kiều Tây Oánh đi thôi mà, chẳng lẽ không còn ai nữa à!”
Hứa Trầm Chu ngồi trên ghế, xoa xoa mắt, chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
Lâm Vãn Vãn cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, trong đầu chỉ biết có lợi ích, là điển hình của một bình hoa nhìn được không dùng được. Cô ta càng không có khả năng hiểu sự quan trọng của nhân sự và cách vận hành của công ty.
Anh ta không khỏi nghĩ đến Lục U.
Trước đây mỗi khi công ty gặp phải chuyện gì, cô đều bên cạnh giúp đỡ anh ta, những ý kiến cô đưa ra hầu hết đều nói trúng trọng điểm, vô cùng chuẩn xác.
Trước đây, Hứa Trầm Chu cảm thấy một người phụ nữ nữ Lục U có thể trở thành một người nội trợ tốt, nhưng lại không hiểu phong tình, cũng không biết làm nũng khiến người ta vui vẻ. Nhưng bây giờ, khi anh ta đã thực sự sở hữu một người phụ nữ biết làm nũng, biết la lối om sòm, anh ta mới biết mình đã mất đi thứ gì.
Lâm Vãn Vãn thấy sắc mặt Hứa Trầm Chu khó coi, cũng biết có lẽ cô ta đã làm anh ta thất vọng rồi, vì vậy đi tới trước mặt anh ta, ngượng ngùng nói: “Trầm Chu, em biết lỗi rồi.”
Thấy Hứa Trầm Chu không trả lời, cô ta dứt khoát ngồi lên trên đùi anh, ôm lấy bờ vai anh: “Trầm Chu, em thực sự biết lỗi rồi mà.”
Lần này, Hứa Trầm Chu không còn đáp lại kiểu làm nũng của cô ta nữa, mặt anh ta không có biểu cảm, nói ra ba chữ -
“Chia tay đi.”
...
Vào ngày hoạt động mua sắm bắt đầu, lượt ấn vào xem cửa hàng Lộc Phong vượt qua bảy chữ số, hơn ba nghìn đơn đặt hàng, doanh thu phá thẳng mốc một triệu.
Thành tích này tuyệt đối là thứ mà Lục U và Thượng Nhàn Thục không nghĩ tới.
Phòng thiết kế khắp nơi reo hò, mặc dù để chuẩn bị cho ngày hội mua sắm lần này, mọi người đã nhiều ngày không được ngủ ngon, nhưng khi có kết quả, ai nấy đều mỉm cười vui sướng, cảm thấy mọi người đều rất đáng giá.