Lục U  xong, đầu óc mơ mơ màng màng, loạng choạng suýt chút nữa   vững: “Cái... cái đó... còn sống   ạ?”
“Đang ở viện đấy, buổi sáng mới tỉnh   nhớ  chuyện em diễn thuyết, bảo chị tới xem một chút.” Tưởng Tư Địch : “Chị còn nghĩ em   chứ, buổi sáng em trai em còn đến viện thăm nó mà.”
“Em... em  , ,  ai  cho em  cả.” Giọng  Lục U run rẩy, linh hồn bé nhỏ  dọa sắp chuyển nhà  .
“Không  , thằng nhãi  mạng lớn lắm,  c.h.ế.t  .” Tưởng Tư Địch trấn an vỗ vỗ vai cô, : “Chuẩn   buổi diễn thuyết của em , bảng hiệu Lộc Phong  thể trở thành nhà mốt nổi tiếng   đều trông chờ    đó.”
Sau khi Tưởng Tư Địch rời , cả  Lục U vô lực   hành lang gấp khúc ngoài vườn hoa, gọi điện thoại cho Tưởng Đạc nhưng    bắt máy.
Tưởng Tư Địch  chịu  nhiều, cô cũng   rốt cuộc   thương thành cái dạng gì nữa, trong lòng lo lắng  yên, dứt khoát gọi video cho Lục Ninh.
--
Lục Ninh tới thăm   tình cờ phát hiện Tưởng Đạc cũng  thương và  đưa tới bệnh viện tư nhân , cho nên  liền qua đây thăm bệnh.
Có  ít  tới thăm bệnh, nhân viên cấp , đồng đội trong cục, còn  mấy  thích b.ắ.n đại bác  tới...
Tưởng Đạc chặn hết ở ngoài cửa, ai cũng  gặp, trong phòng chỉ  một hộ lý và cha Tưởng đang   xe lăn, giống như ông Phật tôn quý  chằm chằm  .
Lục Ninh cũng   ,  như một con chuột nghiêng đầu ngó  phòng bệnh sáng sủa, rộng rãi.
Tưởng Đạc đang   giường bệnh,  mặc áo, phần bụng quấn  nhiều băng vải, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng cũng may vẫn còn tỉnh táo, hời hợt quét mắt   một cái.
“Trời má,  Tưởng Đạc,     thương thành như  chứ!”
Cậu  mở miệng, giọng  hoạt bát khiến cha Tưởng nhướng mày, dùng giọng nữ trong máy tính để : “Yên – lặng.”
“Á, bác ạ, xin , xin .” Lục Ninh vội vàng cúi  xin .
Giọng Tưởng Đạc   sức, bình tĩnh hỏi: “Chị  bảo  tới .”
“Anh chỉ  chị em chị em thôi, chẳng lẽ em  thể tới thăm   .”
“Anh cũng   khỉ trong vườn thú,  gì mà .”
“Bị thương thế   mà  còn lắm mồm với em cơ .” Lục Ninh lo lắng : “Có đau  , em     ruột của  cũng sắp tuột  ngoài luôn.”
Tưởng Đạc tỉnh bơ đáp: “Bị c.h.é.m một cái thôi mà,  thương ngoài da thôi.”
Lục Ninh  hì hì: “Anh Tưởng Đạc của em thật là kiên cường.”
“Đương nhiên.”
 lúc , điện thoại Lục Ninh vang lên,   màn hình  : “Là chị em gọi video tới.”
Tưởng Đạc   thì nghiêng đầu, nhắm hai mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-106-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Thế là ngay  khi video  kết nối, đập  mặt Lục U là hình ảnh Lục Ninh nhào  trong lòng Tưởng Đạc,  bù lu bù loa –
“Anh Tưởng Đạc,  tỉnh   mà huhu! Anh  thể cứ  như  ! Anh  thể để bác Tưởng  đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh !”
“...”
Lục U  Tưởng Đạc đang diễn.
Có thể diễn chứng tỏ con ch.ó  tạm thời vẫn  c.h.ế.t .
 trong lòng cô vẫn như  con mèo nhỏ đang cào loạn, bản thảo  mới học thuộc xong  quên .
Sự lo lắng trong lòng dường như  thể khống chế .
Cô cúi đầu gửi chat voice cho Lục Ninh: “Anh Tưởng Đạc của em rốt cuộc thế nào ,  thương nghiêm trọng ?”
Lục Ninh  trai: “À, chị, bên  liên hệ với lò hỏa táng .”
U U Lộc Minh: “...”
Lục Ninh  trai: “Thật đấy, xe hỏa táng  đến cửa bệnh viện  kìa.”
U U Lộc Minh: “Em bảo   lên đường bình an nha.”
Lục U đặt điện thoại xuống, trong lòng càng phiền muộn hơn.
Nếu Tưởng Đạc  thương nghiêm trọng thì Tưởng Tư Địch  thể nào bỏ   tham gia tiệc tối , chắc là   gì đáng ngại.
Cô buồn phiền   sảnh tiệc, đúng lúc đụng  Thượng Nhàn Thục.
Sắc mặt Thượng Nhàn Thục hình như   lắm, khóe mắt  hồng hồng.
“Chị Nhàn, chị  thế?”
“Không  .” Thượng Nhàn Thục  khổ xua tay: “Vừa  uống chút rượu trái cây nên  say,   ngoài hít thở  khí thôi.”
Lục U  tâm sự nên cũng  hỏi kỹ,  cùng chị  bên ngoài hành lang một lúc.
Vốn định bình tĩnh một chút, kết quả càng ngày càng  yên lòng.
“Buổi diễn thuyết về thương hiệu bắt đầu  đấy.” Thượng Nhàn Thục hỏi Lục U: “Em   hậu trường chuẩn  ?”
Lục U trầm ngâm một lát, dứt khoát lấy bản thảo  chuẩn  đặt trong túi xách  đưa cho Thượng Nhàn Thục, : “Chị Nhàn, phần diễn thuyết về thương hiệu tối nay chị lên .”
“Gì cơ!” Thượng Nhàn Thục sợ ngây : “Chị lên...  chị  thể lên , chị   .”
“Không   ạ, lên giới thiệu qua về khái niệm thiết kế của thương hiệu chúng  là , đơn giản lắm, chị Nhàn từng  thấy những cảnh tượng hoành tráng,  kinh nghiệm hơn em nhiều.”