“Anh  việc của .” Thượng Nhàn Thục  Lý Thái Phong và Đào Tình Du: “ tới đây đương nhiên cũng  việc của .”
Lý Thái Phong cảm thấy chị  đang cố tình gây sự: “Em... em thì  việc gì chứ.”
Thượng Nhàn Thục xoay   về giữa sân khấu buổi diễn thuyết, Lý Thái Phong cho là chị    gây sự, vội vã đuổi theo định ngăn cản.
Trợ lý Tiểu Lưu của Lộc Phong  thấy lập tức ngăn Lý Thái Phong , : “Tổng giám đốc của chúng   lên sân khấu diễn thuyết , nhân viên  liên quan xin miễn quấy rầy.”
“Tổng, tổng giám đốc? Tổng giám đốc gì cơ?”
Lý Thái Phong còn  hiểu gì thì Thượng Nhàn Thục   lên sân khấu bắt đầu bài diễn thuyết của .
“Xin chào  ,  là Thượng Nhàn Thục, là giám đốc điều hành của phòng thiết kế Lộc Phong, đồng thời là nhà đầu tư và nhà đồng sáng lập nên Lộc Phong cùng nhà thiết kế chính, cô Lục U.”
Ở bên , Lý Thái Phong  chị  với vẻ mặt khó tin, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người  chung cảm xúc với   là Đào Tình Du. Trong tưởng tượng của cô , vợ của Lý Thái Phong chỉ là một bà nội trợ, một  phụ nữ  tuổi chỉ   dạo phố đánh bài,  từng nghĩ rằng...
“Người phụ nữ lớn tuổi  chồng”    hàng trăm con mắt ngước , ăn mặc khéo léo, cử chỉ bình tĩnh, thong thả giới thiệu cho   về thiết kế của thương hiệu Lộc Phong của .
Nhìn gương mặt nở nụ  tràn đầy tự tin , Đào Tình Du cảm thấy tất cả những trào phúng khinh miệt  nãy như đang tát  mặt cô .
Xưa nay cô  luôn xem  là  phụ nữ  sự nghiệp, vì thế  khinh thường kiểu phụ nữ nội trợ như Thượng Nhàn Thục.  thực tế, để  thể leo lên vị trí hiện tại, chẳng  cô  cũng dựa   thể mới    .
Mà  phụ nữ nội trợ cô     mắt  trở thành  sáng lập của Lộc Phong.
Mỉa mai  ...
--
Khi Lục U vội vội vàng vàng tới  bệnh viện thì  là nửa đêm .
Cô  tới  phòng bệnh của Tưởng Đạc,  thăm bệnh  tản , thằng nhóc Lục Ninh  cũng  thấy bóng dáng  cả.
Sau khi   phận với hộ lý, hộ lý liền để Lục U  .
Căn phòng rộng rãi sáng sủa, các loại thiết , dụng cụ đặt  giường bệnh   dọa .
Mà Tưởng Đạc thì mặc   bộ áo kẻ sọc dành cho bệnh nhân, nửa   giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi, điện tâm đồ ở bên cạnh lên xuống nhịp nhàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-108-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U  tới  mặt ,  gương mặt yên tĩnh ngủ say.
Gương mặt  đàn ông  bình thường bướng bỉnh ngang ngược, đường nét rõ ràng,   tính công kích, nhưng  lúc ngủ  dịu dàng   ít.
Lục U vươn tay sờ lên nốt ruồi son  mắt  mà  cũng  tỉnh .
“Cho  kiêu ngạo .” Giọng Lục U tăng thêm vài phần trách cứ, buồn bực : “Ai bảo bình thường  bắt nạt  .”
Người đàn ông    là đang hôn mê  đang ngủ, cứ  bẹp ở đó.
Lục U vén góc chiếc áo kẻ sọc  đang mặc lên, sờ sờ phần bụng  băng chặt bằng vải xô, quấn  nhiều vòng, hình như còn dấu vết rướm m.á.u nữa.
Cô   Tưởng Tư Địch miêu tả  khoa trương  , nhưng trong đầu  nhịn  nghĩ đến tình hình nguy hiểm khi  giằng co cùng tội phạm ma túy.
Lục U nghĩ mà sợ, cả  toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến ngày bé  cũng thường khiến bản  thương tích đầy , đôi khi là  bắt nạt, đôi khi cũng là tự   .
Người  lúc nào cũng ...  xem tính mạng   gì, cũng  từng quý trọng nó, dường như  luôn thấy c.h.ế.t chẳng  gì đáng sợ cả.
Nghĩ  những chuyện khi còn bé, khóe mắt Lục U  nhịn  cay cay,  lưng , khịt mũi một cái.
Vốn Tưởng Đạc đang giả c.h.ế.t để cô gái nhỏ đau lòng vì  thêm một chút. Lại  nghĩ rằng cô thật sự  bên cạnh giường  mà ,  trái tim  đau  chết.
Anh vươn tay , vòng qua phía  sờ sờ trán và mắt cô: “Có c.h.ế.t ,  gì chứ.”
Lục U thấy  tỉnh , lập tức lấy tay áo lau nước mắt, xoay  oán giận: “Ai  chứ.”
Tưởng Đạc vuốt ve nhiệt độ ấm áp  đầu ngón tay, nở nụ  nhạt: “Còn giả vờ cơ ?”
Mũi Lục U  nghẹt, hít  một , buồn bực : “Không    kéo đến lò hỏa thiêu  , bây giờ tinh thần  quá nhỉ.”
Một tay Tưởng Đạc đặt  gối, khóe miệng tái nhợt  nhếch lên: “Đừng thế, sắp   lò hỏa thiêu , mà em  tới là   khỏe .”
Lục U bĩu môi: “Thế thì đúng là kỳ tích của y học.”
Tưởng Đạc mặt dày : “Cho nên ngày nào em cũng  qua đây, giúp  sớm bình phục.”
“Còn lâu, phòng thiết kế của bọn em nhiều việc lắm.” Lục U : “ mỗi ngày em  thể giúp  cho Than Đá ăn.”