Cô  từng yêu ... Tưởng Đạc dùng đầu ngón tay lau  giọt nước mắt ấm nóng nơi khóe mi. Với tài năng của ,  chỉ mất một thời gian ngắn để lấy bằng và trở về Trung Quốc, trở thành cố vấn cấp cao đặc biệt của Phòng Tội phạm Thành phố Thanh Phù. Ngay cả những  chú trong nhà họ Tưởng năm xưa từng hắt hủi đứa con ngoài giá thú , nay cũng  khách khí với . Anh  dùng thời gian để xóa  tình cảm dành cho cô, nhưng  phát hiện , thời gian càng trôi,  càng lún sâu hơn.
...
Tưởng Đạc miên man trong hồi ức,  để ý cô gái nhỏ phía   dừng bước. Anh va  lưng cô, suýt khiến cô ngã. May mắn là  kịp thời  vững, lập tức đỡ lấy cô. Lục U bất ngờ   ôm  lòng, trán va  lồng n.g.ự.c , cảm nhận mùi trầm hương thoảng bạc hà. Chiều cao của cô chỉ ngang n.g.ự.c Tưởng Đạc, nên khoảnh khắc va  n.g.ự.c  mang đến cảm giác an  lạ thường.
Cô vội vàng né , hỏi: "Anh  đường   đường ?" Tưởng Đạc tiện tay bứt một nhánh hoa vân vê,  bất cần đời: "Không  đường,  em." Lục U    tính phong lưu,  thèm đáp  câu đùa: "Chuyện  nãy, lẽ  em  cảm ơn   giúp em giải vây, nhưng cũng chính vì  mà sự tình mới xảy . Coi như chúng  hòa, em  cảm ơn  nữa ."
"Tùy em."
"Anh bây giờ   nữa ?"
"Không  nữa, ba  trúng gió ." Tưởng Đạc  vô tâm: "Ông  gọi  về chia tài sản." Lục U nhíu mày, lo lắng hỏi: "Bác Tưởng bệnh nặng lắm ?"
"Ừ,  chuyện khó khăn, nhưng tính tình  hiền. Vừa thấy  về  cầm quả táo  bàn ném  mặt."
"..."
"Anh chọc ông  tức giận!"
Tưởng Đạc nhún vai: "À còn nữa, chuyện   lẽ thật sự  cho ba  tức chết, chắc   trốn  hai ngày mới ."
"Chuyện... chuyện gì ?"
"Chậu hoa lan , ba    chăm sóc,   ném xuống hồ ."
Lục U nhớ   đầu tiên gặp  bên bờ sông,   ôm một chậu hoa lan. Có lẽ đó chính là vật mà bác Tưởng trân quý, giao cho Tưởng Đạc chăm sóc. Lục U : "Hạ Minh Phi  chậu hoa đó hơn mấy trăm vạn!" Tưởng Đạc l.i.ế.m môi: " , ba  bảo  chăm sóc chậu hoa , cũng    là cất di chúc bên trong đó. Thật là  hổ mà!"
"........."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-11-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U cảm thấy bác Tưởng thật sự    cho tức chết. "Anh mau xin  bác Tưởng ,  rõ một  nữa với ông ,  đó gọi luật sư   di chúc một  nữa."
"Không  , ông đây bây giờ cứng cáp lắm." Tưởng Đạc liếc cô một cái: "Em đang quan tâm  ?"
Lục U đương nhiên quan tâm. Cô  Tưởng Đạc từ bé  luôn  ức hiếp,  từng  đối xử công bằng. Bác  đem di chúc giấu trong chậu hoa đưa cho , rõ ràng là  đền bù những năm tháng tủi hờn của . Cứ thế mà mất thì   thể  nóng nảy !
"Anh... bây giờ  nhanh  tìm ông   rõ tình hình, đừng chậm trễ nữa." Cô thúc giục Tưởng Đạc: "Nhất định  xin  thật chân thành,  cho phép  đùa tí tởn  đấy."
"Yên tâm, di chúc ông   khi đó  luật sư ở cạnh,  chuẩn  dự phòng ."
Lục U   nhẹ nhõm thở phào: "Vậy thì ." Tưởng Đạc mỉm   cô: "Sao em  hỏi   chia nhiều  ít?"
"Mặc kệ nhiều  ít, đây đều là tấm lòng của bác Tưởng dành cho ." Cô : "Điều  chứng tỏ trong lòng ông    là   ."
Khóe môi Tưởng Đạc nhếch lên một nụ  lạnh lùng chế giễu. Quả thật, những năm đó ba  vì sợ vợ mà bỏ rơi đứa con ngoài giá thú .     học thành tài trở về,  đến  đảm nhiệm vị trí cố vấn cao cấp của tổ trọng án hình sự trinh sát. Cả Tưởng gia đều trợn tròn mắt, nhất là mấy   trai từ nhỏ  ức h.i.ế.p , nay  chẳng  nên trò trống gì. Điều khiến bọn họ bất ngờ là di chúc của Tưởng lão gia. Ông  âm thầm... đem  bộ cơ nghiệp của Tưởng gia giao hết cho đứa con riêng , một phần cũng  cho  khác. Lần  Tưởng Đạc tới đây, chính là  thỏa mãn ước  kể hết  chuyện cho "thanh mai trúc mã" của . Để cô   bây giờ chính là  đàn ông giàu  nhất Trung Quốc .
Có điều cô   hỏi. Thật phiền phức mà.
...
Tưởng Đạc  : "Vừa  vì    để cô  xin ?" Lục U hờ hững  đầu: "Không cam tâm, miễn cưỡng xin  thì đáng giá mấy đồng tiền."
"Không chân thành xin  thì  đáng tiền." Anh  : "  cả mặt thì thoải mái   ."
"..."
Lục U lắc đầu: "Người ở  mái hiên,  thể  cúi đầu." Cô sớm   còn là "tiểu công chúa"  sợ trời  sợ đất ngày xưa nữa. Cuộc sống bức bách, đôi khi một câu   thể giải quyết sự tình thì tại     chứ. Mặt mũi  đổi  tiền ?