Quả nhiên, lớp vải trắng bên  áo   thấm một mảng m.á.u lớn,   đáng sợ.
Tưởng Tư Địch bụm miệng, tức giận : “Ai cho em xuống giường hả! Em điên  ! Cử động một chút cũng  , em  còn xuống giường! Buồn  vệ sinh   gọi hộ lý ! Dưới giường   ...”
Lời còn  dứt, ánh mắt sắc nhọn của Tưởng Đạc  quét qua: “Cho dù  c.h.ế.t em cũng  dùng thứ đó.”
Tưởng Tư Địch: ...
Nghĩ tới Lục U  mới ở đây, mặc dù  tức giận, nhưng hiện tại  thấy buồn , nhịn  : “Chịu em luôn, kể cả   thích  đang ở đây cũng  đến nỗi   vệ sinh cũng ngại chứ.”
“Câm miệng.”
“Nếu thật sự để ý như thế,   kết hôn , em bỏ luôn mấy thuộc tính ăn ngủ của con  ,  ngoài ăn gió  sương,  tu tiên luôn .”
Tưởng Đạc lạnh nhạt : “Nếu  ngày đó thật, thì em sẽ.”
Lục U xem video  buổi diễn thuyết tuyên truyền, cô gọi điện thoại cho Thượng Nhàn Thục, hưng phấn : “Chị Nhàn, chị thật đỉnh quá ! Còn   sẽ  trò  chứ, chị khiêm tốn quá trời. Đoạn chị  ngay cả  dẫn chương trình cũng   rõ ràng, lưu loát như thế .”
Nhất là cái khí chất cao quý, tao nhã   chị , thực sự  cộng thêm điểm cho Lộc Phong,  hợp tác trông thấy phong thái của chị  tất nhiên cũng sẽ đánh giá cao Lộc Phong thêm vài phần.
Thượng Nhàn Thục dừng một chút, cô : “Tiểu U, chị  ly hôn.”
“Gì cơ ạ?”
Lục U ngẩn ,  nghĩ Thượng Nhàn Thục  đột nhiên   điều .
“Chị  ly hôn, mấy năm nay cũng quá đủ .”
Thượng Nhàn Thục chầm chậm : “Trước đây chị cho rằng,  lẽ chị sẽ vĩnh viễn  thể rời xa cuộc sống như thế, kể cả  sống bằng việc phụ thuộc   khác, vì để bề ngoài rạng rỡ hơn, xinh  hơn, nhịn một chút thì   .  hôm nay khi   sân khấu, ánh đèn pha chiếu lên mặt chị, tất cả     chị, tất cả     chị ... giây phút đó, chị mới nhận  cái gì là ‘rạng rỡ, xinh ’ thật sự.”
“Chị Nhàn, chị nghĩ kỹ  ?”
“Ừ, chị nghĩ kỹ . Từ nay về , chị  còn là phu nhân gì nữa, chị chính là Thượng Nhàn Thục, là giám đốc điều hành của tập đoàn Lộc Phong, Thượng Nhàn Thục!”
Khóe miệng Lục U bất giác nở nụ : “Tổng giám đốc Thượng, chào chị!”
“Cũng chào em nhé, nhà thiết kế Lục!”
“Ha ha ha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-110-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Chúng  cùng  cố gắng.” Thượng Nhàn Thục quyết tâm : “Sẽ thành công thôi.”
“Nhất định sẽ!”
...
Vừa nhận  thông báo trúng tuyển, Lục Ninh  trốn mất tăm. Lúc Lục U  thấy mấy chữ Học viện nghệ thuật, Đại học Thanh Phù chuyên ngành Biểu diễn  thư trúng tuyển, huyết áp đụng nóc.
Nguyện vọng là tự Lục Ninh đến trường điền ,  đó  thương lượng cùng   trong nhà, cũng  nhất trí chọn ngành Đàn dương cầm mà  am hiểu nhất, hứng thú nhất.
Không ngờ rằng, tên  bằng mặt  bằng lòng,   chuyên ngành Biểu diễn!
Lục U thở hổn hển, gọi cho Lục Ninh hơn mười cuộc điện thoại,  đều  dám nhấc máy.
Đến cuộc điện thoại cuối cùng, rốt cuộc cũng bắt máy . Lục U bắt đầu sử dụng chiêu “sư tử rống”  điện thoại, vất vả mắng xong một trận, thế mà trong điện thoại  truyền đến giọng  khoai thai của Thẩm Tư Tư: “Là , là  nè!”
“Cậu bảo Lục Ninh  điện thoại .”
Thẩm Tư Tư liếc mắt  thằng nhóc to xác đeo balo quai chéo, đang ôm đầu ủ rũ  bên vệ đường, bất đắc dĩ : “Nó  dám , bảo   chuyện với .”
“Nó đủ lông đủ cánh  đúng , bây giờ  tìm bia đỡ đạn  cơ đấy.”
Thẩm Tư Tư trấn án cô: “Chuyện  lớn lao gì ,   thể học chuyên ngành nghệ thuật của Đại học Thanh Phù thì  nó    chứ. Có thể lên  đại học là  , quản nó học cái gì  gì.”
“Nó đăng ký ngành biểu diễn cái gì đấy í, nó thì  diễn cái gì chứ!”
“ thấy kỹ thuật diễn của nó cũng  tệ , lừa  tất cả   mà.”
“Bây giờ là lúc nào  mà  còn khịa nữa hả.”
“Sao   khịa  chứ, nó cũng như là em trai ruột của  mà.” Thẩm Tư Tư  : “Chẳng qua là  thấy nó lớn ,  suy nghĩ của riêng . Cậu  thể bởi vì suy nghĩ của nó  hợp với  mà cho rằng nó sai .”
“ tức giận vì nó lừa gạt   kìa.” Lục U tức tối: “Nó  học gì chúng   từng can thiệp , mặc kệ là  đó nó   học đàn  học luật chúng  đều ủng hộ nó, nhưng nó   một đằng  một nẻo! Đổi  là  thì   tức !”
“Đánh! Cái  thì  đánh! Thằng nhãi  xa  còn học  thói hai mặt  đấy ! Cậu khỏi cần tức giận nữa,  giúp  đập nó!”
Thẩm Tư Tư trả điện thoại  cho Lục Ninh: “Xong  đấy, mấy ngày nữa chắc chị  sẽ nguôi giận thôi.”