Tưởng Đạc cướp lấy ly nước trong tay cô, đặt lên tủ đầu giường, ánh mắt dán lên  cô, dùng giọng điệu trầm thấp, chậm rãi : “Trong tim , cô  là ánh trăng độc nhất vô nhị.”
--
 lúc , hộ lý  , lễ phép : “Tam gia,  Hạ Minh Phi và bạn gái đến thăm , đang  ngoài cửa,  cho bọn họ   ạ?”
“Ừ.”
Lục U phản ứng , bạn gái Hạ Minh Phi   là Tô Nhị .
Lúc học đại học, bởi vì Tưởng Đạc  quan hệ với Lục U nên Hạ Minh Phi  quen  Tô Nhị, ở chung lâu ngày, cái khí chất ngốc nghếch của hai  hòa hợp với , thế là tiến tới luôn.
Nghe thấy Tô Nhị cũng tới, Lục U  hoảng sợ, lập tức  lên : “Em  trốn .”
“Trốn  gì?”
“Buổi chiều Tô Nhị  hẹn em  xem phim, em  với   là em  việc bận ở phòng thiết kế chứ   là sang đây thăm . Tí nữa   mà  thấy em nhất định sẽ  em trọng sắc khinh bạn, còn đem công việc   cái cớ.”
Vào lúc cô xoay   chạy , Tưởng Đạc cầm lấy cổ tay nhỏ của cô: “Trọng sắc khinh bạn,  là sắc ?”
Bây giờ Lục U mới nhận : “Cái đó...”
Tiếng bước chân   đến cửa, cô hốt hoảng : “Ây ya, dù  thì em  tránh  một lát , nếu    nhỏ  sẽ  về em với  khác như thế nào nữa.”
“Căn phòng  bốn phía bằng phẳng, em  tránh trừ khi nhảy xuống lầu.”
Lục U  quanh phòng một vòng, căn phòng   phong cách tối giản, ngay cả một cái ngăn tủ cũng  .
 lúc , Tưởng Đạc kéo cô qua, dịu dàng  bên tai cô: “Có một chỗ, chắc là trốn  một lát đấy.”
...
Hạ Minh Phi nắm tay Tô Nhị  , : “Tam Gia, dạo  bận điều tra vụ án cô gái nhảy lầu nên   thời gian đến thăm ,   giận  chứ.”
“Vụ án điều tra đến  ?”
“Vẫn  đợi  về dùng đôi mắt hỏa nhãn kim tinh  xem , chúng  lật trái lật ,   hại đều c.h.ế.t bởi vì tự sát.” Hạ Minh Phi   ghế salon, kéo Tô Nhị  xuống bên cạnh , : “ mà bây giờ,  vẫn nên giữ gìn sức khỏe thì hơn.”
Tô Nhị  tấm chăn phình lên  giường Tưởng Đạc: “Mấy ngày nay Tam Gia  nuôi  quá , so với   cảm giác mập hơn  á.”
“Ừ, mập lên .”
Nói xong,  đặt tay lên chăn, xoa xoa “bụng ”.
Lục U núp bên trong chăn, cô  dám đụng  vết thương của , chỉ  thể dùng khuỷu tay chống xuống giường, vất vả  sấp   .
Cái đặt tay  của Tưởng Đạc  khiến nỗ lực của cô bay biến, mặt dính lên bụng .
Trên bụng  đang  vết thương, Lục U sợ đè đau  nên chỉ  thể nghiêng mặt sang bên cạnh, tránh đè  vết thương của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-113-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Trên   thoang thoảng mùi cồn và i-ốt, nhưng cũng  khó ngửi lắm, cơ thể  nóng, cũng  rắn chắc.
Cô cảm thấy  mặt như  lửa thiêu, vô cùng  hổ.
Chuyện gì thế  chứ!
Chui  trong chăn như  thà cô để Tô Nhị đánh còn hơn!
 bây giờ cô  chui  , nếu  chui  ngoài thì   sẽ  hiểu lầm thành như thế nào nữa.
Quên , cố gắng chống đỡ, bọn họ cũng  ở đây lâu lắm .
Lục U tìm cho  một tư thế thoải mái để    , nhắm hai mắt .
Hạ Minh Phi đánh giá Tưởng Đạc  : “Tam gia nóng lắm , mặt đỏ thế?”
“Có  oi.”
Tô Nhị lập tức  mở cửa sổ.
“À đúng .” Hạ Minh Phi vỗ gáy, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi : “Tí nữa  quên chuyện chính , đây là huân chương đội thưởng cho , khen ngợi hành động  hùng xả  quên  trong  hành động  của ,  chiến công hạng hai.”
Anh mở hộp , đưa tới  mặt Tưởng Đạc: “Lễ trao thưởng thì đợi  xuất viện  , đem huân chương đến cho   đấy.”
Tưởng Đạc lấy cái huân chương  in hình  năm cánh  khỏi hộp,  lúc Hạ Minh Phi xoay ,  nhanh chóng nhét huân chương trong chăn, đưa tới chỗ cô gái nhỏ trong lòng.
Lục U nhận lấy chiếc huân chương nho nhỏ, cô đặt trong lòng bàn tay, đầu ngón tay vuốt ve mặt ngoài sáng bóng, trong lòng cảm thấy tự hào  gì sánh . Anh Tưởng Đạc của cô quả thật  biến thành dũng sĩ g.i.ế.c rồng !
...
Vào lúc , ngoài cửa   mấy  đàn ông  tới, đều là các đồng nghiệp trong tổ trọng án mà Hạ Minh Phi mang tới.
“Tinh thần của đội trưởng Tưởng  tệ lắm ha.”
“Chắc sắp khỏe  đấy.”
“Tam Gia,   khỏe nhanh lên đấy, tổ trọng án      .”
...
Sắc mặt Tưởng Đạc trầm xuống: “Các  tới đây  gì?”
“Chúng  tới thăm  đó. Hạ Minh Phi   thăm dò , nếu tình thần   tệ, tính khí cũng  thì bọn   thể  thăm .”
“...”
Tưởng Đạc mặt  biểu cảm: “Huyết áp của  bắt đầu tăng , đề nghị các   khi nó vượt quá giới hạn thì mau  .”