Mọi  hai mặt  : “Chúng   mới  thôi mà,  một chút,  một chút.”
Hạ Minh Phi cũng  : “Không  , ở cùng tam gia một chút, tâm sự vài vụ án, tam gia ở  cũng   chuyện .”
Tưởng Đạc  Lục U cứ  sấp    như  sẽ khó chịu,  chỉ  thể dùng tay vỗ nhẹ  lưng cô, nhẹ nhàng an ủi, cố gắng để cô thả lỏng.
“Tam Gia,  ở đây một  ?”
“Ừ.”
Hạ Minh Phi hỏi: “Tiểu thanh mai của   đến thăm ?”
Tô Nhị vội vàng : “Công việc của Lục U bận rộn lắm, phòng thiết kế  nổi tiếng một cái, gần như ngày nào cũng chân  chạm đất để  đơn đặt hàng, vẽ thiết kế.”
“   thương nghiêm trọng như  vẫn nên đến thăm chứ,   gì cũng là thanh mai trúc mã mà.”
Tưởng Đạc thản nhiên: “Thanh mai trúc mã thì , gặp     lương tâm thì như gặp  lạ  đường thôi.”
Vừa dứt lời  cảm thấy đùi  móng tay cô véo một cái.
Anh đau đến nhíu mày.
“Đừng  thế chứ.” Tô Nhị : “Anh  nhiều năm như , Lục U vẫn thường xuyên nhớ nhung  đó.”
“Cô  nhớ nhung  thế nào?”
“Lúc nào cô  cũng nhắc tới chuyện  hỏi  thông tin liên lạc ở nước ngoài của , nếu hỏi   chừng  thể nhờ  mua đồ.”
“...”
Lục U cảm thấy bàn tay đặt  chăn của  đàn ông đang tóm lấy gáy cô.
“Nhờ mua đồ?” Tưởng Đạc bất đắc dĩ : “Năm đó, tin nhắn cuối cùng  khi   nước ngoài du học là gửi cho cô , chờ hai tiếng cũng  thấy trả lời, cô  còn    hổ nhờ  mua đồ hộ?”
“Ơ?” Tô Nhị ngơ ngẩn: “Lục U   chuồn mất xác, một tin nhắn cũng  để  cho   mà, chuyện    nhắc  nhắc  luôn đấy.”
Tưởng Đạc nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Không thể nào.”
Lúc , Hạ Minh Phi yếu ớt giơ tay lên: “Xem , thời điểm phá án đến . Tin nhắn đó đúng thật là  gửi , nhưng mà... gửi nhầm .”
“...”
“...”
“   cho  , nhưng mà  thấy lúc  trả lời thì chắc  tắt máy .” Hạ Minh Phi vô tội : “  chuyển cho Lục U nhưng  nghĩ ,  cmn   thì chuyển cho cô    ích lợi gì , nên là...”
Tô Nhị đẩy  một cái: “Ai cho  tự quyết định hả.”
“Không  đều  qua  .” Hạ Minh Phi : “Bây giờ tam gia  về , càng  cần nhắc  chuyện năm đó nữa.”
Bàn tay Tưởng Đạc đang đặt lên lưng Lục U dần trở nên dịu dàng hơn, cách một lớp chăn nhẹ nhàng vỗ vài cái.
Trong chăn,   vì , đôi mắt Lục U  nóng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-114-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Chuyện Tưởng Đạc  một mạch  để  tin tức thật sự   lo lắng  nhiều năm.
“Tam Gia, dáng vẻ sờ bụng của  như phụ nữ  thai  nhỉ.” Là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, Hạ Minh Phi cũng  khách khí với Tưởng Đạc như những  khác, đùa giỡn : “Cậu mập lắm  đấy, bụng cũng phình lên cả .”
“Mấy ngày nay ăn ngon,  ý kiến gì ?”
Mọi  trăm miệng: “Có thể ăn là phúc,  ăn nhiều một chút.”
“Hy vọng tam gia sớm hồi phục sức khỏe.”
...
 lúc , Lục U  tóc mái  trán cọ qua,  nhịn  hắt  một cái.
Trong phòng lập tức im ắng, ánh mắt   đổ dồn lên phần nhô lên  giường bệnh của Tưởng Đạc.
Hạ Minh Phi: “Nếu    nhầm, tiếng hắt xì   truyền đến từ  giường tam gia nhỉ...”
Rốt cuộc Lục U cũng  chịu nổi nữa, vén chăn lên, đầu tóc rối bù  dậy, sắc mặt đỏ bừng  –
“Không trốn nữa, nghẹn c.h.ế.t em .”
Mọi  tròn mắt ,  thể tin  giường  xuất hiện thêm một  sống sờ sờ: “Má ơi!”
Mặt cô đỏ bừng, liên tục thở dốc, quần áo xốc xếch, đầu tóc rối tung, khiến    thể  nghĩ lung tung –
“Tam gia  chơi ghê ha.”
“Cái đó... cái...   đang  thương .”
“Càng, càng già càng dẻo dai?”
Tô Nhị che ngực, sợ hãi thăm hỏi: “Bạn, bạn  yêu, xin hỏi giữa ban ngày ban mặt,  ở  giường Tưởng Đạc  gì thế?”
“Ở  giường thì còn   gì khác.” Tưởng Đạc bất đắc dĩ dụi dụi khóe mắt, thản nhiên : “Đương nhiên là...  vợ  cưới của .”
Buổi tối, bên trong nhóm chat [Cá mặn 502], Tô Nhị miêu tả sinh động cảnh tượng Lục U   giường Tưởng Đạc cho Thẩm Tư Tư .
Tiểu Nhị Đóa: “Không sai! Trong chăn đó, chân   dạng  như sản phụ ,    chính giữa, cái tư thế đó,   thể tưởng tượng  !”
Thẩm Tư Tư  phất nhanh: “OMG!!!”
Tiểu Nhị Đóa: “Hai  họ đỉnh vl, ban ngày ban mặt    loại chuyện !”
Lục Ninh  trai: “Làm chuyện gì cơ?”
Thẩm Tư Tư  phất nhanh: “Thằng nhóc  xa còn tiếp tục  trộm  lớn  chuyện thì đá  ngoài nha.”
Lục Ninh  trai: [Lặn mất tiu.]
U U Lộc Minh: “Các  thật sự suy nghĩ nhiều ,  chỉ   giường   một lúc thôi,  thôi.”