“Vậy chúng ta cùng chống mắt lên xem xem ai sẽ thắng.”
Lục U rất có lòng tin với bản thân, đã đáp ứng trong nửa năm trả hết nợ thì nhất định sẽ không nuốt lời.
“Đúng rồi, hôm nay anh tới tìm em có chuyện gì sao?”
“Đến nói với em một tiếng, anh phải đi một thời gian.”
Lục U giật mình, lập tức nắm lấy tay áo sơ mi của anh: “Anh muốn đi đâu, đi Mỹ à, không phải đã hoàn thành chương trình học rồi sao?”
Tưởng Đạc không nói gì, mắt rũ xuống, nhìn cô thật sâu.
Đôi mắt đen nhánh mang theo sự tìm tòi, nhìn đến mức khiến Lục U ngượng ngùng. Cô biết biểu hiện của mình hơi hấp tấp, buồn bực nói: “Anh đã nói không đi nữa mà.”
Ánh mắt Tưởng Đạc dịu dàng nhìn cô: “Chuyện anh đã đáp ứng với em có khi nào nuốt lời chưa.”
“...”
“Ở thôn gần đây xảy ra vụ án bắt cóc trẻ con, anh phải đi điều tra, chắc khoảng nửa tháng đến một tháng, sẽ không lâu lắm đâu.”
“Thì ra là thế.” Lục U thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai anh, cười nói: “Dựa vào bản lĩnh của tam gia, không cần đến nửa tháng, chưa tới mười ngày nhất định sẽ phá được vụ án đó.”
“Tin tưởng anh như thế sao.”
“Đúng thế.”
Tối nay, trong lòng Tưởng Đạc thu hoạch được rất nhiều niềm hạnh phúc.
Nếu như không có tên khốn kiếp Hứa Trầm Chu kia, có lẽ anh đã hạnh phúc đến nỗi bay lên rồi.
Anh cố nén ý cười trên khóe miệng, giả vờ nghiêm túc giơ tay lên: “Đi đây.”
“Bai bai.”
Lục U cũng vẫy tay tạm biệt anh rồi xoay người đi vào cửa chung cư. Không nghĩ tới khi cô vừa vào trong thang máy, cánh cửa thang máy còn chưa kịp khép lại thì một bàn tay đàn ông duỗi tới, chặn cánh cửa đang đóng lại.
Lục U hoảng sợ, khi nhìn thấy là Tưởng Đạc, cô oán giận nói: “Anh quay lại làm gì chớ?”
“Lo lắng, muốn đưa em lên nhà.”
Người đàn ông đi vào trong thang máy, quen tay ấn vào tầng nhà cô.
Lục U nhìn bóng lưng dày rộng, cao ráo của anh, cô lầu bầu: “Ở đây có gì mà lo lắng chứ.”
“Nói nhảm ít thôi.”
Trong lòng Tưởng Đạc ngàn lần không nỡ, thầm nghĩ chỉ muốn ở cạnh cô thêm mấy giây mà thôi.
Anh đưa cô tới trước cửa phòng 2203, Lục U cởi áo khoác đưa lại cho anh: “Cầm lấy đi, em về đến nhà rồi.”
Tưởng Đạc nhận lấy chiếc áo, tay vươn ra kéo ống tay áo đang buông thõng của cô lên, che đi đôi vai trắng mịn: “Vào nhớ tắm nước nóng, không cần phải sợ Hứa Trầm Chu, ngày mai anh sẽ mới nó đến uống trà.”
Lục U cảm nhận được đầu ngón tay thô to của người đàn ông như có như không xẹt qua da cô, trong lòng giống như có sợi lông vũ quét qua, cô thấp giọng: “Cảm ơn.”
“Vào đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-118-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U đỏ mặt, xoay người vào nhà, vào khoảnh khắc cánh cửa khép lại, người đàn ông lại giơ tay chặn cửa lại.
“Lại sao nữa?”
Tưởng Đạc l.i.ế.m liếm môi mỏng, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, trái tim không kiềm chế được mà đập loạn: “Có chuyện, vẫn luôn muốn nói.”
“Gì cơ?”
“Anh...”
Trái tim Tưởng Đạc điên cuồng tăng tốc đến một trăm mươi mã lực, bàn tay đang đè lên chốt cửa căng chặt, mu bàn tay đã trắng bệch.
“Ấp a ấp úng không giống tam gia tí nào, có gì thì nói đi.”
“Bỏ đi, lúc nào về thì nói.”
Lục U nóng nảy: “Anh còn học được cách thừa nước đục thả câu à, muốn để em ngủ không yên đúng không.”
Tưởng Đạc giơ tay véo đầu mũi đáng yêu của cô, nói: “Bây giờ nói có thể sẽ làm anh phân tâm, ảnh hưởng đến tình tiết vụ án.”
“...” Lục U chỉ có thể buồn bực đáp: “Em chờ anh về.”
“Ừ.”
Khóe miệng Tưởng Đạc rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Cảm ơn em nhé.”
Lục U không hiểu: “Cảm ơn em làm gì?”
“Những lời hôm nay của em.”
Những lời đó khiến anh không còn lo được lo mất, không còn hoảng sợ cả ngày, không còn phải lo lắng ngay cả tư cách dùng danh nghĩa một người bạn đứng bên cạnh cô một cách hèn mọn cũng đánh mất.
Tưởng Đạc hoàn toàn khôi phục dũng khí, anh biết, bắt đầu từ hôm nay, trong lòng Lục U đã có anh.
Khoảng thời gian đó, Lục U bắt đầu thường xuyên nhận được tin nhắn và ảnh Tưởng Đạc gửi tới.
Trong những bức ảnh đó, có sóng lúa trên đồng ruộng nông thôn, có bầu trời xanh thẳm, còn có những người phụ nữ nông thôn chất phác và những đứa trẻ mặt mày phiếm đỏ.
Lục U phóng to hình ảnh lên, nhìn kỹ một chút rồi nói: “Quần áo của bọn trẻ có vẻ cũ lắm rồi, hình như cũng không vừa người nữa.”
JD: “Quả nhiên nói ba câu không thể thoát được bệnh nghề nghiệp. [cười mỉm].”
U U Lộc Minh: “[cười mỉm]”
JD: “Trong thôn không thể so sánh với thành phố được, nơi này rất hẻo lánh, cũng rất lạc hậu, mấy đứa trẻ này hầu hết là mặc lại đồ của người lớn.”
U U Lộc Minh: “Gần đây tam gia biến thành người nói nhiều rồi, ngày nào cũng nói rất nhiều chuyện với em.”
JD: “Có sao?”
U U Lộc Minh: “Xem lịch sử trò chuyện đi.”
Tưởng Đạc kéo phần lịch sử lên, quả nhiên mỗi ngày đều nhắn tin.