Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 124: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:35:55
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh dọn đồ của em làm gì.”

“Đổi một phòng khác an toàn hơn.”

“OK!”

Lục U đứng dậy, cũng nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc trên bàn.

Tưởng Đạc đi ra bàn công, kiễng chân thu lại mấy bộ quần áo cô đang phơi.

Lục U vừa quay đầu lại đã thấy anh cầm trên tay một cái bra bằng ren trắng, kinh ngạc đến xuất thần nhìn một lát.

“Ấy! Anh...”

Lục U vội vàng giành lại bra, qua quýt nhét vào vali: “Anh đừng có cầm loạn.”

“Cái gì của em anh chưa từng thấy chứ.” Tưởng Đạc cười nhạt, ngồi xổm xuống: “Ném lung tung như vậy sẽ biến dạng đấy.”

Nói xong, anh rất tự nhiên nhặt cái bra kia lên, gấp hai cúp n.g.ự.c ngay ngắn rồi cẩn thận đặt lại vào vali.

Lục U thấy anh tự nhiên như không có chút ngại ngùng giữa nam và nữ, quả nhiên, thanh mai trúc mã nhiều năm cũng biến thành huynh đệ rồi.

“Tam gia, anh đúng là cái gì cũng quản nhỉ, ngay cả đồ lót của em gập thế nào anh cũng phải quan tâm.”

Tưởng Đạc cười cười: “Vì dân phục vụ.”

Lục U kéo vali, hỏi: “Anh bảo đổi một phòng an toàn hơn, chỗ đó ở đâu thế?”

Một tay Tưởng Đạc nhấc vali lên, tay kia nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô: “Chỗ an toàn nhất trên thế giới, chính là bên gối chồng chưa cưới của em.”

Vốn Lục U cho rằng Tưởng Đạc nói đùa, không nghĩ tới anh lại đưa cô tới phòng anh thật.

Gian phòng rộng rãi và sạch sẽ, ở giữa có một cái giường trắng tinh, chăn hơi nhàu, hiển nhiên vừa rồi anh ngủ ở đây.

Lục U hơi ngại ngùng đứng ngoài cửa, không dám mặt dày đi vào.

Tưởng Đạc rất tự nhiên cầm hành lý của cô đặt vào cạnh trường, nói: “Đêm nay muộn rồi, ở tạm đây một đêm đi.”

“Không còn phòng khác sao?”

Anh lười biếng nằm trên giường, lấy khuỷu tay che mắt, mệt mỏi rã rời đáp: “Trong thôn không an toàn, em ở đâu anh cũng không yên tâm, trừ khi ở bên cạnh anh.”

Những lời này khiến Lục U cảm thấy ấm áp.

Bởi vì điều kiện có hạn nên cô cũng không để ý nữa, sau khi vào phòng lại nhỏ giọng nói: “Làm phiền anh rồi.”

“Em đúng làm phiền anh rồi, mệt quá, mặc kệ em đấy.”

Nói xong anh giơ tay tắt đèn đi.

Ánh sáng trong phòng lập tức vụt tắt, chỉ có ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Chiếc giường 1m5 không rộng lắm, anh xoay người nhường chỗ cho cô ngủ.

Nhưng Lục U vẫn đứng bên cạnh giường, do dự hỏi: “Cứ... ngủ như vậy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-124-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

“Em còn muốn làm gì à?”

“Không phải...”

Mặt Lục U đỏ bừng, may mà bóng đêm bao trùm nên không nhìn ra: “Ý của em là... chúng ta ngủ chung sao?”

Tuy là từ bé quan hệ của hai người đã rất thân thiết, nhưng dù sao khi đó vẫn còn nhỏ, không giống như bây giờ, bọn họ đều đã là người trưởng thành cả rồi.

Cánh tay Tưởng Đạc vỗ nhẹ lên chiếc gối bên cạnh, nhướng mày nhìn cô: “Có thể ngủ trên giường, cũng có thể lên ghế ngủ cả đêm, tự chọn đi.”

“Em chọn ghế.”

Lục U nói xong, không do dự đi về phía cái ghế kia.

Lúc đi ngang qua người anh, bàn tay thô tô của người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, Lục U đứng không vững, trực tiếp ngã lên giường.

Anh đặt cô ở bên cạnh, từ phía sau ôm chặt lấy cô, sau đó với lấy cái gối, không nhiều lời đặt dưới đầu cô.

“Tưởng Đạc!”

Lục U tưởng anh muốn làm gì đó, hoảng loạn muốn trốn tránh.

Tưởng Đạc ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói bên tai cô: “Anh nói rồi, bên gối anh là chỗ an toàn nhất, anh sẽ không để người khác đụng vào em, anh cũng sẽ không động vào anh. Nghe lời, mau ngủ đi.”

Giọng nói anh thuần hậu, có thể khiến người ta an tâm.

Thấy anh thực sự không tiến thêm bước nữa, Lục U dần dần bình tĩnh lại.

Trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của cô, cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ đang phả vào gáy cô của anh.

Đúng thế, dù cho cả thế giới này không đáng tin, nhưng Tưởng Đạc ở phía sau nhất định là người duy nhất cô có thể tin tưởng được.

“Tưởng Đạc, ngày mai em về rồi.”

Tưởng Đạc chậm rãi mở mắt: “Nhanh vậy à?”

“Ừ, mấy tốp quần áo đợt sau Tiểu Lưu có thể giúp em để ý được. Chị Nhàn giục em về, mẫu rập của bộ sưu tập Thu Đông của ICLO sắp ra mắt, cần mới người mẫu đến chụp ảnh, lần này bọn em định mời người nổi tiếng...”

Thật ra cũng không cần giải thích nhiều như vậy, nhưng Lục U vẫn lải nhải không ngớt.

Tưởng Đạc tỉnh bơ giữ cô lại: “Nghìn dặm xa xôi tới đây mà chỉ ở có một ngày, không chê đường xa à?”

“Không chê, nhìn thấy là đủ rồi.”

“Có ý gì?”

“Thì là ý trên mặt chữ... trên mặt chữ đó.” Gò má Lục U hơi nóng.

“Trên mặt chữ là có ý gì hả?”

Tưởng Đạc cảm giác não mình sắp không đủ dùng rồi, trong lòng mang theo hy vọng, lại cẩn thận từng chút hỏi: “Em nói rõ ra xem nào.”

Anh không muốn đoán mò nữa. Mấy năm nay bởi vì một ánh mắt, một câu quan tâm của cô, anh đã tự mình đa tình mấy ngàn lần rồi.

Loading...