Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 128: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:36:04
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc đời của anh ta, đã định là sẽ c.h.ế.t ở thôn Bình Vu này rồi.

Mà anh ta chưa từng chút lòng trung thành nào với cái thôn này, anh ta biết mình bị lừa bán tới đây, giống như những người vợ bị lừa bán tới thôn này, mỗi khi nhìn thấy những cặp mắt dại ra, vô hồn của các cô ấy, Chu Lân đều cảm thấy đồng cảm sâu sắc.

Nhưng anh ta chẳng làm được gì cả, ngay cả bản thân anh ta còn không tự cứu được.

Sau này anh ta quen một người phụ nữ, người phụ nữ này cũng bị lừa bán làm vợ một người què trong thôn.

Khi anh ta và người phụ nữ này ở cạnh nhau đã nảy sinh sự đồng cảm và thương hại, nảy sinh chút tình cảm mập mờ.

Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp làm gì thì chuyện này đã bị chồng người phụ nữ kia biết.

Người phụ nữ bị đánh nửa sống nửa chết, bị nhốt lại.

Chu Lân cũng bị người trong thôn đánh cho một trận, sau này mỗi khi người trong thôn thấy anh ta đều sẽ lấy chuyện này ra cười nhạo.

Sau chuyện đó, trái tim Chu Lân đã hoàn toàn bị bóng tối cắn nuốt.

Anh ta bắt đầu lập kế hoạch trả thù, lợi dụng thân phận của mình để lừa bọn trẻ con đến một hang động tự nhiên không dễ phát hiện ở sau núi, sau đó trói bọn trẻ vào trong đó.

Những đứa trẻ này đều là con trai, hơn nữa đều là “bảo bối” trong lòng bố mẹ chúng, có gia đình thậm chí sinh liên tiếp mấy đứa con gái chỉ để có được một đứa con trai.

Chu Lân nhốt những đứa trẻ này trong một hang động tối tăm, không có ánh nắng mặt trời, nghe tiếng khóc tuyệt vọng của bọn chúng, nhìn bố mẹ bọn chúng lấy nước mắt rửa mặt hàng ngày, vậy mà trong lòng anh ta lại cảm thấy vui vẻ.

Hành động trả thù của anh ta bắt đầu trở nên điên cuồng, thậm chí cuối cùng còn không khống chế được mà làm tổn thương đám trẻ vô tội này.

Nguyên do Chu Lân chọn bé trai cũng bởi vì anh ta chính là “bé trai bảo bối” được nhà họ Chu mua về, trở thành bi kịch cả đời của anh ta.

Mà điều này... cũng trở thành đầu mối quan trọng để Tưởng Đạc phá án thông qua phân tích tâm lý tội phạm.

Chu Lân nhận tội rất sảng khoái, đồng thời vào thời điểm lấy lời khai, anh ta còn mang theo thái độ thưởng thức, anh ta mô tả chi tiết cho cảnh sát về sự thật tàn bạo mà anh ta đã gây ra cho bọn trẻ. Tựa như những chi tiết của kí ức kia có thể khiến anh ta trở nên vui vẻ.

Bình thường trong quá trình tra hỏi, thường người thẳng tính như Hạ Minh Phi sẽ khá kích động, Tưởng Đạc lại vĩnh viễn bất động, vững như kiềng ba chân.

Nhưng ngày hôm nay lại khác, lần đầu Tưởng Đạc bị chọc giận, anh tóm lấy cổ áo Chu Lân, đẩy mạnh anh ta vào tường, trầm giọng nói: “Làm ra những hành vi cầm thú thế này mà anh còn cảm thấy tự hào à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-128-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Câu trả lời của Chu Lân rất chân thành, là sự chân thành của tội phạm biến thái: “Việc này, có thể khiến nội tâm tôi khôi phục trạng thái bình tĩnh.”

Tưởng Đạc gằn từng chữ: “Chỉ có kẻ nhu nhược mới ra tay với trẻ con mà thôi.”

Hạ Minh Phi vội vàng kéo Tưởng Đạc ra.

Anh đã nhìn ra rồi, vụ án này của Chu Lân khiến Tưởng Đạc nhớ lại những trải nghiệm tương tự khi còn nhỏ, vì thế anh mới mấy lần không khống chế được tính tình.

“Làm chuyện xấu bao giờ cũng dễ hơn làm việc tốt, phải không, cảnh sát Tưởng.” Chu Lân dường như nhìn thấy sự lo lắng và đen tối dưới đáy mắt anh, anh ta nở nụ cười: “Làm người tốt, kết quả chỉ khiến bản thân khó chịu thôi.”

Tưởng Đạc giơ tay lên định cho anh ta một đấm, cũng may Hạ Minh Phi chặn anh lại, đẩy anh ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Chuyện gì thế tam gia, trước đây đấu trí đấu dũng với tội phạm có thấy cậu kích động như vậy đâu. Nếu cậu đánh anh ta trong phòng thẩm vấn thì vấn đề của cậu nghiêm trọng rồi đấy.”

Tưởng Đạc cử động ngón tay, bẻ ra tiếng răng rắc, trầm giọng nói: “Có vấn đề thì tự tôi chịu trách nhiệm.”

Hạ Minh Phi vỗ vỗ vai anh, trấn an: “Khoảng thời gian ở thôn Bình Vu tra án, thần kinh của cậu vẫn luôn căng thẳng, về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Không ngủ được, tôi đến phòng hồ sơ xem hồ sơ vụ án đây.”

Nói xong, anh đi về phía phòng hồ sơ.

“Ây, cậu thật đúng là... không dừng được à.” Hạ Minh Phi đuổi kịp anh, nghiêm túc nói: “Đã bao lâu cậu không ngủ một giấc tử tế rồi, nhìn cái vành mắt này của cậu đi, y hệt quốc bảo luôn.”

Tưởng Đạc đè lên khóe mắt: “Gần đây mất ngủ nghiêm trọng.”

Hạ Minh Phi biết, nguyên nhân khiến Tưởng Đạc mất ngủ hơn phân nửa là vì cơn ác mộng của vụ án kia.

Anh ta đề nghị: “Một người không ngủ được thì tìm người ngủ cùng đi, hỏi tiểu thanh mai kia của cậu xem người ta có rảnh không.”

Tưởng Đạc liếc Hạ Minh Phi: “Nói nhảm.”

Hạ Minh Phi thấy anh đã bớt căng thẳng thì vừa cười vừa nói: “Tưởng tôi không biết à, cái đêm cô ấy tới thôn Bình Vu kia, cậu đưa cô ấy... vào phòng.”

Loading...