“ và cô  là   nhiều năm, cũng    từng ngủ chung một chăn,  gì mà  ngạc nhiên.”
“ với  là   nhiều năm như , cũng  thấy  ngủ với  mà. Không  nha tam gia, ai cũng   phần chứ.”
Tưởng Đạc ghét bỏ : “Không  phần,  cũng  cho .”
“   nhiều năm như thế,   là  , đều giữ  đúng .” Hạ Minh Phi đuổi theo : “Lấy  đê.”
Hai  cãi  ầm ĩ   đại sảnh, Tưởng Đạc đột ngột dừng , Hạ Minh Phi đập  lưng .
Trên ghế dài ngoài sảnh, Lục U chờ  lâu.
Cô mặc   bộ đồ  công sở, áo sơ mi trắng kết hợp với váy chữ A, vòng eo nhỏ gầy, đôi giày cao gót màu đen bên  phác họa đôi chân xinh  của cô, đúng là đôi giày   tặng cô,   ngoan ngoãn  thanh lịch.
Thấy hai   , Lục U lập tức  lên, vẫy tay về phía hai : “Hi!”
Ở  mặt   thích, cô “hi”   hổ, gò má  khỏi đỏ lên.
“Không  gần đây em bận lắm ?” Tưởng Đạc  tới,  tự nhiên hỏi cô: “Sao   thời gian qua đây?”
“ là  bận, buổi chiều còn   gặp khách hàng, buổi trưa tranh thủ qua đây.”
“Qua đây  gì?”
“...”
Cô phát hiện, Tưởng Đạc cái   rõ là  thông minh, nhưng hết   tới  khác  bắt cô  thẳng .
Lục U đeo túi lên vai trái, buồn bực : “Em tới đây còn  gì  chứ, cũng  thể bởi vì  tự thú chứ?”
Khóe miệng Tưởng Đạc nhếch lên, lộ  lúm đồng tiền  nông: “Cũng  thể bởi vì nhớ  nào đó ?”
“Dĩ nhiên   .”
“Anh đoán cũng  .”
Mắt Hạ Minh Phi sắp trợn lên trần nhà . Con chó già Tưởng Đạc , thực sự.... quá chó!!!
Chưa thấy tên đàn ông nào hèn như thế.
Hạ Minh Phi nó với Lục U: “Người  hai ngày nay  chợp mắt , bảo    ngủ mà như cướp cái mạng chó của   . Lục U, cô tới thật đúng lúc, đưa   về ngủ một giấc .”
Lục U đánh giá sắc mặt của Tưởng Đạc, quả thực cực kỳ ủ rũ, ngay cả ánh mắt cũng rã rời,  mà còn ở đây cố xốc tinh thần  đùa với cô.
“Hai ngày  ngủ, hèn chi  cũng ngủ  .”
Lục U thoải mái nở nụ , cầm lấy cổ tay Tưởng Đạc: “Đi thôi, về nhà với em.”
Sự mềm mại và ấm áp của lòng bàn tay của cô nơi cổ tay khiến   cảm thấy an tâm.
Tưởng Đạc để mặc cô lôi kéo, cùng   khỏi cổng đồn cảnh sát, ở ven đường  đỗ một chiếc xe nhỏ màu xám.
“Mua xe  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-129-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Xe của phòng thiết kế, yên tâm,  tiền thì nhất định em sẽ nợ .”
“Trong đầu em ngoại trừ trả nợ  thì còn thứ gì khác  hả.”
“Đây là khoản nợ bán  đấy, đương nhiên em  thời thời khắc khắc ghi tạc trong đầu .”
Ở bên cạnh xe, Tưởng Đạc ôm lấy eo Lục U, khẽ dùng lực một cái, cả  Lục U  ôm trong lồng n.g.ự.c .
Đuôi mắt  khẽ nhướng lên, thêm vài phần ngả ngớn,  thêm vài phần chăm chú –
“Mặc kệ  trả  , cái    lấy chắc .”
“Tam gia tính chơi  đấy ?”
Tưởng Đạc sáp gần đến bên tai cô,  thở quyến rũ: “Dù  cũng    đầu tiên.”
Lục U né  , đỏ mặt nhét   ghế phục,  đó cô cũng  lên: “Chó mặt dày.”
Dù gì cũng đều là chó, Tưởng Đạc cũng  ngại  là chó dính   là chó mặt dày.
Anh đổi chủ đề, hỏi cô: “Ăn cơm trưa ?”
“Ăn ,  thì ?”
“Không đói bụng.”
“Em đưa  về , về  thì ngủ trưa một lát , tỉnh ngủ hãy  ăn gì đó ha.”
Tưởng Đạc cầm túi thơm  mùi hoa dành dành trong xe lên, ngửi một cái  hỏi: “Về nhà ai.”
“Anh nghĩ về nhà ai?”
“Em.”
“Tại    về nhà em?”
“Muốn ngủ cùng...”
Thấy ánh mắt sắc lẹm của Lục U quét tới,  dừng  một chút  bổ sung –
“... giường của em.”
Chung cư của Lục U là căn hộ một phòng, màu sắc chủ đạo là trắng, xám, đen, nội thất tối giản hiện đại,  bàn ăn  mấy tấm thảm ăn màu đậu sa  trải ngay ngắn,  ghế salon thì đặt gối ôm họa tiết hoạt hình,  tường thì treo một khung ảnh gia đình bốn .
Sau khi  nhà, Tưởng Đạc giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, từ đồ trang trí đến khung ảnh, thậm chí ngay cả con búp bê bông  salon  đều  cầm lên nghịch.
Đây là thế giới của một  cô, mỗi một đồ vật cô đều  sử dụng qua, trong nhà cũng ngập tràn  thở của cô.
Trước đây Tưởng Đạc  từng tới, bây giờ mới  phép  ,  hưởng thụ từng giây từng phút chìm đắm trong nơi .
Lục U kéo Tưởng Đạc đang hết  Đông   Tây   phòng ngủ, đẩy  lên giường: “Anh tranh thủ ngủ một lát .”
Tưởng Đạc nhanh nhẹn né tránh,  hề chạm  mép giường,  : “Anh  tắm.”