Nhưng Lâm Vãn Vãn đã trở lại, cô ta trở lại, làm Hứa Trầm Chu nối lại tình xưa. Hơn nữa Lâm Vãn Vãn debut trong giới giải trí, cần tài nguyên, mà Hứa Trầm Chu vừa lúc lại là nhà tư bản, có quan hệ quyền lực, càng thêm thỏa mãn tính đàn ông của anh ta, bị dư luận internet lên men. Nếu muốn Hứa Trầm Chu chọn giữa Lục U và Lâm Vãn Vãn, có lẽ Hứa Trầm Chu sẽ chọn Lâm Vãn Vãn. Nhưng chia tay... Bất kể thế nào cũng không thể do Lục U nói ra! Trong khoảng thời gian này, trong lòng Hứa Trầm Chu luôn khó chịu không thoải mái, nói ra cũng là vì nguyên nhân này.
Tình cảm anh ta dành cho Lục U không sâu đậm như vậy. Ừm, nhất định là như thế. Hứa Trầm Chu ấn tắt tàn thuốc, sau đó gọi điện thoại: "Để phòng làm việc mua bản thảo của cô ấy đóng cửa."
Đầu bên kia điện thoại, trợ lý hỏi: "Ngài nói cô ấy... là chỉ Lục tiểu thư?"
"Không thì sao?"
Trợ lý bên kia có chút kinh ngạc. Hứa tổng chưa bao giờ quan tâm tới bạn gái chính thức của mình, sao bây giờ lại nhọc lòng tới chuyện kinh doanh của cô ấy.
"Hứa tổng, ngài chắc chắn muốn phòng làm việc của Lục tiểu thư đóng cửa chứ?"
"Nói nhảm cái gì!" Hứa Trầm Chu đã mất hết kiên nhẫn. Trợ lý bên kia đành phải liên tục hứa sẽ giải quyết chuyện này trong vòng ba ngày. Hứa Trầm Chu tắt máy, nhìn bóng đêm mênh mang bên ngoài cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng. Anh ta muốn cắt đứt đường lui của Lục U, ép cô ngoan ngoãn trở lại bên cạnh mình.
...
Sau khi xuống bến xe buýt cây ngô đồng ở phía tây thành phố, phải đi qua cầu vượt, đi bộ mười lăm phút, đi qua con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo mới tới căn nhà nhà họ Lục thuê trong ngõ hẻm. Nơi này so với khu chung cư xa hoa Lục U sinh sống từ nhỏ như hai thái cực trên trời dưới đất. Các hộ gia đình ở đây đại đa số đều là dân nghèo dưới đáy xã hội, mật độ dân cư đông, môi trường sống thấp kém. Cứ đến lúc hoàng hôn, từng nhà nhóm lửa nấu cơm, nồi niêu xoong chảo leng keng, tiếng mắng của người phụ nữ, tiếng trẻ con khóc... Tựa như một bản giao hưởng lớn của cuộc sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-13-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Nhà của Lục U nằm ở tầng 1 khu tập thể ngõ 23 ngô đồng, trước cửa có ghi một tấm biển: Cửa hàng may vá nhà họ Lục. Trước đây, nhà họ Lục khởi nghiệp là một công ty kinh doanh quần áo, với làn sóng ra biển vào những năm 90, họ đã làm ăn phát đạt, thậm chí việc buôn bán quần áo còn hướng ra nước ngoài. Đáng tiếc, trèo cao ngã đau. Sau này nhà họ Lục tuyên bố phá sản, cũng thiếu nợ trầm trọng, sau khi thế chấp toàn bộ tài sản, ngay cả biệt thự cũng phải bán đi. Ba cô Lục Vân Hải không chịu nổi áp lực, nhảy lầu tự sát nhưng không thành, chân trái bị tàn tật. Cũng không ảnh hưởng tới việc đi lại, chỉ là đi khập khiễng, không làm được việc nặng, mở cửa hàng may vá tại nhà, quay lại nghề cũ và bắt đầu kinh doanh. Nhà họ Lục vốn xuất thân từ nghề buôn bán quần áo nên việc làm ăn của cửa hàng may vá Lục thị này không tệ. Ở khu ổ chuột cho dân nghèo này, nhà bọn họ thiết kế ra kiểu quần áo, sửa lại trang phục, giá cả phải chăng lại còn đẹp, được phụ nữ xung quanh hoan nghênh. Thậm chí không ít phu nhân thuộc tầng lớp trung lưu cũng đều nguyện ý đưa váy lễ phục quý giá của mình tới đây sửa chữa, điều này khiến một vài tiệm may bị mất giá.
Cuối tuần, Lục U về nhà, trong phòng khách nhỏ, trên tường treo đầy các bộ quần áo khách mang tới để sửa chữa. Bên cửa sổ, Lục Vân Hải mặc tạp dề màu xám đang ngồi trước máy may. Ông đã gần 50 tuổi, tóc mai đã có vài sợi bạc, sớm đã không còn khí phách hăng hái khi là chủ tịch công ty lúc trẻ nữa. Khó khăn cuộc sống khiến ông già đi so với tuổi thật của mình, nhưng trông cũng hiền từ hơn.
"U U về rồi à." Lục Vân tháo kính xuống, quay đầu nói với cô: "Tới bệnh viện thăm mẹ con chưa?"
"Vâng, con thăm rồi. Bác sĩ nói mẹ hồi phục rất khá, cần phẫu thuật một lần nữa là có thể về nhà chăm sóc."
"Về nhà thì tốt rồi, không cần phải chạy đi chạy lại hai nơi." Lục Vân đứng lên, bỏ tạp dề đi, nói với Lục U: "Con về đúng lúc lắm, tối nay ba tới bệnh viện gác đêm cho mẹ con, con trông cửa hàng đi."
"Dạ, thưa ba."
"Tủ lạnh có đồ ăn, đợi lát nữa em trai con về thì hâm nóng lại, hai đứa cùng ăn đi."
"Vâng."
Lục U lấy trong cặp ra 4000 tệ kiếm được trong hai tuần, giao cho Lục Vân Hải: "Ba, trả tiền viện phí phẫu thuật lần trước cho bệnh viện đi." Lục Vân Hải nhận lấy xấp tiền, thở dài, đau lòng nhìn Lục U. Công chúa nhỏ từ nhỏ được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay lại biến thành cô bé lọ lem trong một đêm sau hai mươi năm vô tư sống trong lâu đài. Lục Vân Hải cảm thấy rất có lỗi với con gái, nhưng ông cũng bất lực. Mặc dù bây giờ cuộc sống khó khăn, nhưng chỉ cần người một nhà chung sống hạnh phúc, điều đó tốt hơn bất cứ thứ gì.