“Buổi trưa  tí thời gian thôi, tắm gì mà tắm,  cứ để nguyên quần áo mà ngủ.”
“Vẫn nên  tắm thôi.”
Giường của cô gọn gàng, sạch sẽ như ,  nào dám tùy tiện  lên  chứ,   tắm tuyệt đối  dám ngủ  đó.
Lục U  thấu suy nghĩ của , thế nên cô dẫn  đến phòng tắm: “Chỉ cần tắm qua thôi, đừng gội đầu.”
Trong phòng tắm tản  mùi sữa tắm hương chanh,  tủ bày biện các loại chai lọ khác , đồ dùng của con gái,  qua thì  vẻ thứ gì cũng , đầy đủ tất cả.
Tưởng Đạc cầm các loại sản phẩm chăm sóc của cô lên, tò mò xem, Lục U giành  cái bình nhỏ, đặt  lên tủ: “Anh  thể bớt tò mò một chút  .”
Anh thoải mái nở nụ : “Tất cả của em,  đều  hiểu rõ.”
“Sau  sẽ để  từ từ hiểu rõ, bây giờ   tắm  ?”
“Sao em  vội vã thế.”
“...”
Lục U  nụ    ý  của , cô lười giải thích, xoay   khỏi phòng tắm, đóng sầm cửa .
Tưởng Đạc nhanh chóng tắm rửa bản  thật sạch sẽ,  đó mặc một chiếc quần đùi   ngoài.
Lục U   sẽ  mặc thêm quần áo vì sợ  bẩn giường cô, cho nên cô   gì nhiều, chỉ là  lúc cơ thể thiếu vải của   qua  mặt, cô cố ý   ,  sang chỗ khác.
Tưởng Đạc nắm chặt chăn, dùng cái chăn bông mỏng bọc  , trong  thở đều là mùi hương của cô, thơm thơm, mềm mại.
Trong bầu  khí và cảm xúc mềm mại , Tưởng Đạc cảm giác đầu  bắt đầu chóng mặt,   thả lỏng  từng , cơn buồn ngủ  biến mất  lâu từ từ dâng lên.
“Lục U.”
“Lục U ~~”
Gọi hai tiếng mà Lục U vẫn  để ý ,   kéo dài thanh điệu: “U U~~”
“Cưng ~~”
“...”
Lục U đang  trong bếp  cơm,   đeo một cái tạp dề hoa, cầm muôi  phòng: “Không  ngủ , gọi loạn cái gì đấy!”
“Có thể ở bên cạnh  một lát .”
“Em   cơm đó.”
“Đi tắt bếp , em ở cùng  một lát,  chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-130-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Chúng  quen  bao nhiêu năm như ,   mới quen ,  gì  nhiều chuyện để  như .”
“Có.” Tưởng Đạc cố chấp. “Đời  đều   hết.”
Cuối cùng, Lục U vẫn   bếp tắt lửa , cởi tạp dề , lúc  cửa tiện thể dặm thêm ít son môi.
Thật  từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn dung túng Tưởng Đạc. Trước đây, Tưởng Đạc  đúng mực  bao giờ yêu cầu cô như , nhưng hiện tại hai  đang thử thăm dò lẫn ,  cũng dần  yêu cầu với cô.
Bất luận  hợp lý  , từ tận đáy lòng Lục U đều bằng lòng chiều chuộng , dung túng .
Cô   phòng, kéo rèm cửa sổ rèm, ánh nắng ấm áp giữa trưa  ngăn cách ở bên ngoài, ánh sáng trong phòng trở nên nhu hòa hơn, thích hợp cho việc nghỉ ngơi.
“Cưng,  đây.”
“Anh đừng  gọi vớ vẩn!” Lục U da gà da vịt nổi hết cả lên: “Buồn nôn lắm.”
Khóe mắt Tưởng Đạc cong cong, nốt ruồi đào hoa  mắt chứa đầy sự dịu dàng: “Quen là  .”
Lục U  tới bên cạnh , chỉnh  chăn cho , cô : “Anh ngủ , em  đây với  một lát.”
Tưởng Đạc giương mắt  cô, cô  bên  , mái tóc mềm mại rũ xuống,  vài sợi tóc  như vô tình hữu ý lướt qua cổ .
Anh nắm lấy lọn tóc của cô, quấn  ngón trỏ,   nhiều trò thú vị với nó.
“Anh   chuyện gì với em?” Cô hỏi.
Tưởng Đạc ghé sát đầu tới, đặt lên đùi cô, tham lam  cô: “Lúc em yêu đương với Hứa Trầm Chu   những chuyện gì?”
“...”
Lục U  khách khí vỗ lên trán : “Anh nhất định   thời điểm  ôn  kỷ niệm của em với bạn trai cũ ?”
“Anh  .”
Anh  thể chờ đợi   tất cả  chuyện,   tường tận từng chi tiết,   cùng cô   nhưng chuyện , để những chuyện  phủ lên ký ức cô một  nữa.
“Thật  em với   cũng   gì cả. Lúc học đại học thì cùng  học bài, ăn cơm,  bộ gì gì đó, cuối tuần thì hẹn  xem phim. Anh  đối với mấy chuyện  em ngốc lắm mà, một năm  mới cầm tay, ngày đó là đại học thể thao,    giải nhất chạy 1000 mét, kích động  nhịn  nên nắm tay em cùng lên bục nhận giải.”
“Bỏ , ngậm miệng .” Tưởng Đạc đánh giá cao tấm lòng của  ,  liếc mắt: “Không  nhắc đến mấy chuyện nhàm chán  nữa.”
“Là  bảo em  mà!” Lục U bất mãn: “Em   thì    nổi m.á.u ghen chứ, khó hầu hạ quá !”
Tưởng Đạc mặt dày, c.h.ế.t  thừa nhận: “Anh   thích em mà, ghen gì chứ.”
“Anh  thích em ?”
“Không thích.”
Tay Lục U rơi xuống gương mặt , nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm lún phún râu của ,  đó đầu ngón tay thon dài đặt lên cánh môi : “Thật sự...  thích ?”