Tưởng Đạc  cô đầy khát vọng, yết hầu nhẹ chuyển động: “Giả đấy.”
Giây tiếp theo,  níu lấy cổ tay cô, xoay   lên, đặt tay cô lên ngực, cục diện  động trong nháy mắt chuyển thành chủ động, khí thế của  mạnh mẽ, mang theo sự áp chế  thể phản kháng.
Lục U mở to mắt hạnh  , cảm thấy  nguy hiểm, bắt đầu  luống cuống, n.g.ự.c phập phồng  yên.
“Làm...  gì thế?
Tưởng Đạc  cô gái đang gần trong gang tấc, ánh mắt càng lúc càng sâu, mang theo vài phần dục vọng nhàn nhạt: “Lục U,  khi chuẩn  , đừng  quyến rũ .”
“Ồ...”
Lục U  bao giờ cảm thấy  là  phụ nữ hấp dẫn,  nghĩ tới Tưởng Đạc   chịu  sự trêu chọc của cô, bốc cháy dữ dội như , cô cảm thấy  khống chế   chừng mực mà.
Cô đẩy Tưởng Đạc ,  dậy, chỉnh sửa  tóc: “Chưa,  chuẩn  ,   hãy  .”
Tưởng Đạc  bẹp  giường, lấy chăn che mặt: “Anh đợi đến trận tuyết đầu mùa năm nay.”
“...”
Lục U kéo chăn ,  thẳng  đôi mắt đen nhánh của : “Tưởng Đạc, hai ngày nay  mất ngủ    liên quan đến vụ án của Chu Lân ?”
“Không .”
“Có  nghĩ đến chuyện hồi bé ?”
“Không .”
Tưởng Đạc theo bản năng phủ nhận,   thừa nhận bóng ma tuổi thơ vẫn còn ảnh hưởng đến ,  dễ dàng gì mới  ,     mất  nữa.
“Anh  khỏi hẳn .” Anh cuộn , nhắm hai mắt : “Em  cần nghi ngờ .”
“Không  em nghi ngờ, em đang lo lắng mà.” Lục U đẩy lưng : “Cách thức Chu Lân gây , cùng với  đàn ông đáng sợ năm đó...”
“Lục U,   khỏi .” Tưởng Đạc cố chấp: “Mất ngủ là bởi vì  tra án tốn sức thôi.”
“Được .”
Anh   nhiều lời, Lục U cũng  hỏi thêm nữa: “Vậy  ngủ một lát , đừng đặt báo thức, ngủ đủ sẽ tự tỉnh.”
“Buổi chiều em  việc ?”
“Ừ, em   gặp Phó Ân, đưa thiết kế thu đông của   xem.”
Tưởng Đạc xoay  , thêm vài phần quyến luyến mà  cô: “Muộn chút hãy .”
Lục U  xuống bên cạnh , cùng  mặt đối mặt, nhường nhịn: “Đợi ca ca ngủ em sẽ .”
Khóe miệng Tưởng Đạc cong lên, nhắm hai mắt , giọng  trầm thấp nhu hòa: “Anh thích  em gọi  như .”
Lục U rúc  lồng n.g.ự.c , hai  dựa sát  ,  khi hô hấp của  dần  định , cô dùng giọng   nhỏ, hướng về phía lồng n.g.ự.c   rằng: “Ca ca, hình như càng ngày em  càng thích  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-131-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
--
Tưởng Đạc lăn từ  giường xuống, cú ngã  khiến  tỉnh dậy, tóc  trán  mồ hôi thấm ướt.
Không   bao nhiêu  trong giấc mơ trông thấy cảnh tượng đáng sợ , căn phòng lạnh lẽo ẩm ướt, như vực sâu tối om đưa tay lên   rõ năm ngón.
Bên tai   ngừng truyền đến tiếng hét chói tai, đầy hoảng sợ của lũ trẻ,   đó những tiếng thét   dần dần hóa thành tiếng kêu  đến tê liệt, như  xé nát cả thế giới của .
Anh  một  túm  ngoài, trói lên  ghế.
Trong sự sợ hãi kéo dài,    còn cảm thấy sự đau đớn  cơ thể nữa . Bởi vì linh hồn của   tự do  ,  từ xa   bé  trói  ghế .
Cậu bé thét lên,  điện giật,  tiêm,  đánh đấm...
Mà linh hồn  thoát   tựa như một  dưng lạnh lùng  , tận mắt   bé tên Tưởng Đạc chịu cực hình.
Trong bóng tối, ánh mắt lạnh như băng, tựa như ác ma  chăm chú .
Tưởng Đạc chống mép giường bò dậy.
Có lẽ thực sự bởi vì vụ án của Chu Lân nên hai ngày nay  luôn lặp  cơn ác mộng .
Quần áo   thấm ướt,  xốc chăn lên, phát hiện đệm giường đều   thấm thành từng mảng nhỏ.
Anh  ngượng ngùng, tháo ga giường   ném  máy giặt,  đó gửi tin nhắn cho Lục U: “Ga giường bẩn ,   cái mới cho em.”
U U Lộc Minh: “Tưởng Đạc,    gì  giường em!!!”
Tưởng Đạc  ba dấu chấm than cô gửi qua, ngơ ngác một lát mới  cô hiểu lầm chuyện gì.
JD: “...”
JD: “Là mồ hôi.”
U U Lộc Minh: “Thật . [nghi ngờ]”
JD: “Anh   nhịn  cũng sẽ    giường của em.”
U U Lộc Minh: ...
U U Lộc Minh: “Đừng  nữa, giặt chăn cho em .”
JD: “OK.”
Tưởng Đạc   ngoài phòng khách,  thấy trong hộp giữ nhiệt  một bát cơm rang cà chua trứng,  hộp dán một tờ giấy nhớ màu xanh lá nhạt: Tưởng ca ca, nhớ ăn đó nha! [mặt ].
Tưởng Đạc  , lấy cơm rang    xuống, móc điện thoại  chụp ảnh  mới bắt đầu ăn.
Ăn  hai thìa cơm, Tưởng Đạc bỗng cảm thấy  gì đó  đúng. Anh  lấy điện thoại , ấn mở thư viện ảnh. Trong thư viện ảnh  hiểu    thêm tấm ảnh chụp gia đình, chính là tấm ảnh gia đình Lục U treo  tường .