Đây cũng là  đầu tiên   hai chữ “ ” từ trong miệng .
Anh lớn lên trong nhà họ Tưởng, nhưng nhiều năm trôi qua vẫn  hề trung thành với nhà họ Tưởng, cũng  từng coi  của nhà họ Tưởng là  .
  vẫn gọi cô là “chị”.
Tưởng Tư Địch   phòng,  xuống ghế bên cạnh: “Nói ,  chuyện gì?”
“Giúp em liên lạc với chủ nợ của Lục thị, chính là... đám  đến nhà họ đòi nợ  khi kỳ thi đại học diễn .”
“Yêu đương với tiểu thanh mai của   nên chuẩn  thanh toán nợ nần ?”
“Đừng hỏi, em chờ ở đây,  phiền chị .”
“Nói đùa đấy ! Em bảo chị  luôn bây giờ á?”
“Nhanh .”
Tưởng Tư Địch cắn răng  : “Chỉ cần em dùng một nửa tâm tư khi yêu đương  tra án đặt lên công ty, tập đoàn Tưởng thị còn  thể bước dài hơn một bước đấy!”
Tưởng Đạc giơ tay sờ đầu Tưởng Tư Địch,  : “Nhanh  nào,  lời.”
Tưởng Tư Địch vội vàng né sang một bên, giày cao gót giẫm mạnh lên sàn gạch, thở phì phì rời .
Tên đàn ông , lúc dịu dàng lên đúng là c.h.ế.t .
Tưởng Tư Địch ế từ trong bụng  mà còn    kháng cự  nụ  mê  cùng sự hấp dẫn tỏa  từ Tưởng Đạc.
Hèn gì Lục U  yêu tên nhóc .
Nếu chị  mà   chị ruột,  lẽ cũng  khó để    hấp dẫn.
...
Tưởng Đạc ngây  trong phòng  việc  hai tiếng, trong gạt tàn   vài đầu mẩu thuốc.
Rốt cuộc Hoàng Khẳng cũng  trợ lý của Tưởng Tư Địch đưa  phòng  việc.
Làm da   ố vàng, mặc áo sơ mi hoa cùng với quần đen, bước  phòng  việc  thấy Tưởng Đạc, nét mặt   cực kỳ nghiêm túc,  còn vẻ lưu manh như ngày thường nữa.
Anh   thừa kế một khoản gia sản lớn, chuyên dùng cho để cho vay kiếm lãi,   con đường chân chính gì nên bất kể là tác phong  hành vi của   đều  giống  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-133-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
 bất kể là đường nào, đối với vị Tam Gia của nhà họ Tưởng  đều kính nể tám phần.
“Tam gia, chúng   gặp mặt .”
“Lại?” Tưởng Đạc   đàn ông  gương mặt xa lạ  mắt, chăm chú    một lát  hỏi: “Trước đây từng gặp ?”
“Hả, tam gia đúng là quý nhân  quên mà.” Hoàng Khẳng khiêm tốn   : “Cách đây  lâu   chúng   gặp   .”
Lông mày Tưởng Đạc cau : “Từ lúc nào?”
“Cái ...” Hoàng Khẳng quan sát sắc mặt Tưởng Đạc, tựa như hiểu  điều gì, liên mồm đáp: “Không     , tam gia ngài   gặp thì chính là  gặp! He he,  hiểu , chúng   từng gặp mặt!”
Tưởng Đạc một tay tóm lấy cổ áo Hoàng Khẳng, kéo   gần , lạnh lùng : “Trả lời vấn đề của .”
Hoàng Khẳng   đàn ông  mắt, nhiều năm như ,   ăn cả đen lẫn trắng, gặp qua  ít nhân vật lợi hại, nhưng khi đối mặt với Tưởng Đạc,  thể tránh khỏi sự sợ hãi xuất phát từ trong tim.
Tưởng Đạc  chỉ là   đầu tập đoàn Tưởng thị,   còn là cố vấn cấp cao của tổ trọng án đó, tuyệt đối là sự tồn tại Hoàng Khẳng  thể trêu , cũng  dám trêu .
Anh   cợt nhả nữa, cẩn thận từng chút lui về phía , tránh khí thế mạnh mẽ của Tưởng Đạc, : “Tam gia đúng là quý nhân  quên, trung tuần tháng năm, tam gia  gặp  một  .”
Trái tim Tưởng Đạc dần trầm xuống: “Là... chuyện của tập đoàn Lục thị?”
“ thế,    bảo  đến nhà họ Lục đòi nợ , thật  tiền nợ của nhà họ Lục mấy năm nay vẫn trả đều, cả lãi cả gốc  từng chậm trễ, cũng  cần   chặt như thế.  lão nhân gia ngài  lên tiếng thì đương nhiên ... đương nhiên  theo ý  .”
Hoàng Khẳng  nịnh nọt,  đó : “Cô gái nhà họ Lục  đúng là   trời cao đất dày, cũng dám đắc tội tam gia...”
Tưởng Đạc ấn ấn mi tâm, cắt lời  : “Anh  thể  .”
Hoàng Khẳng đương nhiên  dám chậm trễ, chỉ  Tưởng Đạc  vài câu lấy lòng: “Tam gia, cái đó, nếu   còn cần dùng đến , cứ gọi...”
Tưởng Đạc  để ý đến  .
Sau khi Hoàng Khẳng rời , Tưởng Đạc dựa  ghế, đầu ngửa  , cả  rơi  trạng thái khủng hoảng.
 là do một tay  điều khiển chuyện , bảo  khi đó Tưởng Tư Địch   tính toán Lục U.
Có lẽ khi đó Tưởng Tư Địch cũng...  nghi ngờ, bởi vì sự việc xảy  quá trùng hợp.
Chẳng  chuyện gì  “trùng hợp” như  cả,   bao giờ tin vận mệnh sẽ ban ân cho  đúng dịp như thế.
Nhớ   nhiều chuyện   qua, thậm chí cả buổi tối ở  du thuyền . Tình hình đêm hôm  vẫn hiện rõ mồn một  mắt , nhưng     thể nhớ nổi tâm trạng  lúc đó, thậm chí khi trở về cũng  thể nhớ nổi rốt cuộc cái suy nghĩ để Lục U nghĩ đến  là từ  sinh .