Bánh macaron màu vàng nhạt  tinh xảo như ngoài tiệm bánh,  thể nhận  dấu vết của  mới học.
Lục U lấy một cái, đưa tới miệng Tưởng Đạc: “Nếm thử xem?”
Tưởng Đạc  cô, bỗng nhiên trong lòng sinh  sự sợ hãi  từng . Anh nghĩ tới chuyện của Hoàng Khẳng, nghĩ tới chuyện  du thuyền, nghĩ tới những hình ảnh điên cuồng  diễn  diễn  vô   trong đầu khi “chiếm hữu” cô...
Anh theo bản năng lùi về phía  hai bước.
Lục U  ,  hiểu mà “ơ” một tiếng: “Không  chứ, mới ngửi một chút mà  phản ứng như  ? Không khó ngửi như  chứ.”
Nói , cô tự nhiên ăn một miếng: “Cũng  mà.”
Tưởng Đạc khống chế  tâm trạng của , cầm lấy một cái macaron cho  miệng: “Ngon đấy.”
Đối với phản ứng của , hiển nhiên Lục U   thất vọng.
 cô cũng    cố tình gây sự, Tưởng Đạc thích thì , nếu  thích cô cũng  sẽ  miễn cưỡng.
“Lần  em thử  vị khác nhé,  thích ăn bánh gì thế? Thích mousse socola?”
“Gần đây em thích em bánh  ?”
Tưởng Đạc khéo léo tránh  vấn đề , thậm chí còn tránh tiếp xúc với ánh mắt của cô.
Anh sợ cô sẽ  thấy sự đen tối trong mắt .
“Không  , em vụng về lắm, nhưng mà...”
Lục U  tới  mặt Tưởng Đạc,  kìm lòng  giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ đặt lên gò má , nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm lún phún râu của : “Muốn  chút đồ ăn,  đó tận mắt  thấy  ăn.”
Cô cũng      ,  khi xác định tâm ý của , tình yêu dâng lên như thủy triều , cuộn trào mãnh liệt xông đến.
Mỗi ngày qua , cô  yêu  nhiều hơn hơn .
Cô  thể khống chế cảm giác   gặp ,  hôn ,  chạm  , thậm chí...  .
Ánh mắt hàm chứa tình cảm thầm kín của cô lập tức khiến cơ thể Tưởng Đạc như sắp nổ tung,  xoay ,  đến bên cửa sổ cố gắng mở rèm .
Rèm cửa là kiểu thông minh,  kéo một lát cũng  kéo , chỉ  thể lúng túng  đối diện với tấm rèm, đưa lưng về phía cô.
“Hơi muộn , em nên về .”
Lục U nhạy bén phát hiện thái độ của   thích hợp cô im lặng trong chốc lát, giả vờ thoải mái  : “Trước đây      khi về  chuyện   , bây giờ   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-135-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Quả thật Tưởng Đạc  điều  ,    nhiều lời  .
Nhớ thương nhiều năm như   trở thành tình yêu kéo dài vô tận,   gặp cô để thổ lộ.
,  thứ   đúng thời điểm như .
Bắt đầu từ khi  bệnh mất  giường bệnh nghèo nàn, từ khi  cả  bẩn thỉu, còi cọc  đưa tới nhà họ Tưởng khang trang rộng lớn....
Cuộc đời   từng  một   như ý nguyện.
Mong ,   chiếm .
Tay  đặt  bệ cửa sổ, siết chặt thành nắm đấm,  run rẩy, nhưng  cũng chỉ   vài chữ -
“Về , ngủ ngon.”
Một đêm cuối tuần, tại một quán bar  tên "Vô tình gặp" bên ngoài đại học Thanh Phù, nhóm bạn  Lục U, Thẩm Tư Tư và Tô Nhị tụ tập ở nơi thường tới .
Nơi   ít ,  gian yên tĩnh, vắng lặng, ca sĩ  trong góc gảy đàn guitar, dùng giọng hát khàn khàn, từ tính, đàn và hát một bài dân ca ở nơi xa xôi.
“Không   bao giờ cùng là  nhất.” Thẩm Tư Tư vỗ bả vai Lục U: “Bạn ,  thoáng , tình cảm thực sự chẳng là gì , cố gắng vì sự nghiệp mới là điều đúng đắn.”
Lục U gục xuống bàn, cằm gác lên khuỷu tay của ,  ly cocktail màu xanh nhạt trong chiếc ly hình tam giác, tâm tình… buồn bực.
Mặc dù cô  Thẩm Tư Tư   sai, nhất là  khi trải qua đoạn tình cảm thất bại với Hứa Trầm Chu, cô càng hiểu rõ tình cảm  bao giờ bằng sự nghiệp .
Đạo lý đều hiểu cả, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Từ khi bắt đầu nhận   thích Tưởng Đạc, cô   loại cảm giác cuồn cuộn trong lòng   hề giống loại tình cảm lưu luyến nơi thanh xuân vườn trường trong quá khứ .
Tưởng Đạc  đàn ông ,     một sức mạnh giống như vực thẳm,  thể khiến một  phụ nữ yêu  trong chớp mắt, và yêu   chút do dự.
Và thứ tình yêu đó qua mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một giây đều trở nên sâu sắc hơn.
“Tính cách   chính là như thế, bất cần đời, cảm giác mới mẻ qua   nhanh.”
Lục U nghĩ đến nhóm bạn gái  đây của Tưởng Đạc, nghĩ đến hoa khôi giảng đường xinh  váy ngắn ...
“Thậm chí  còn    bạn gái quen trong thời gian ngắn nhất của  ,  ngắn nhất chỉ bằng một bộ phim điện ảnh thôi.”
Tô Nhị cau mày, : “Không đến nỗi thế ,   Hạ Minh Phi , Tưởng Đạc đối với  là thật, thật, thật đấy.”
Cô  liên tục ba  “thật”, Lục U  khổ hỏi: “Thật, thật, thật, là  bao nhiêu thật đây?”