chị Vương  : “Ai  cô   chọn. Vừa  lúc họp tổng giám đốc Lục  chọn tấm ảnh của cô đấy,  phong cách của cô  phù hợp với Lộc Phong.”
Dương Đại Tịch  thể tin  tai : “Thật  giả đấy ạ?”
“   thời gian lừa cô, nhanh   đồ   chụp .”
Nói xong, chị Vương   sang  chuyện với  mẫu.
Dương Đại Tịch đuổi theo phía , do dự hỏi: “Cô  giữ em ,  ...    hạn chế em chứ!”
Chị Vương  nhịn  mà : “Ai  hạn chế cô chứ, tổng giám đốc Lục  gì  thời gian  mấy việc đấy. Cô đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, bảo cô  chụp thì cô chụp cho tử tế là .”
Mặc dù chị Vương  như thế, nhưng trong lòng Dương Đại Tịch vẫn còn bồn chồn. Mấy năm lăn lộn trong giới, cô   gặp  ít loại chuyện như thế nào,  cao hơn một cấp  đủ đè c.h.ế.t , huống chi... Lục U còn là   đầu công ty nữa.
Người   phận như Lục U, tại    với  mẫu như thế chứ, còn giúp  mẫu sửa quần áo nữa,  khiến   hiểu lầm mới lạ.
Dương Đại Tịch thấp thỏm mấy ngày liên tục, trong đầu lật qua lật  vô  suy nghĩ.
  đó cô   bất ngờ phát hiện tất cả những shoot hình cô chụp đều  duyệt, mà trong đó còn  một cái  đặt ở vị trí dễ thấy nhất  bảng phổ biến của nền tảng ICLO.
Cô  vì chuyện  mà vui mừng  thôi. Phải  rằng  mẫu  nên thương hiệu, đồng thời thương hiệu cũng  nên  mẫu, những cơ hội lộ mặt như thế nào   nhiều, điều  giúp ích  nhiều cho sự phát triển trong tương lai, và nó là một dấu ấn mạnh mẽ trong lý lịch của cô .
Đến tận bây giờ Dương Đại Tịch mới thật sự tin rằng Lục U   kiểu lòng  hẹp hòi như cô  nghĩ.
Chỉ  điều, Lục U  hẹn chế cô , ngược  càng khiến cô  lo lắng hơn, đối với những lời  của  ngày hôm đó cũng cảm thấy vô cùng  .
Dương Đại Tịch tỉ mỉ chọn một món quà cho Lục U,  đó hỏi thăm địa chỉ nhà Lục U từ chỗ chị Vương, đến cuối tuần sẽ đích  đến cửa thăm hỏi.
Lục U  nghĩ tới sáng sớm cuối tuần   khách đến, cô ngáp dài   mở cửa. Nhìn thấy Dương Đại Tịch trang điểm xinh   ngoài cửa, cô hỏi kinh ngạc: “Tại   là cô?”
Dương Đại Tịch khom lưng 90 độ, vội vàng cúi rạp xuống chào Lục U, xin   hung hồn: “Xin  tổng giám đốc Lục, ngày đó   nên  cô như !”
Lục U vò vò mái tóc đang rối,  ngái ngủ  cô : “Cô... cô  gì thế!”
“Tổng giám đốc Lục, hy vọng cô  thể tha thứ cho sự lỗ mãng ngày đó của !”
“Ngày nào cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-140-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Chính là... ngày đầu tiên gặp mặt, ở trong phòng chụp ảnh.”
Lúc  Lục U mới nhớ , ngày đó quả thực xảy  một ít chuyện  thoải mái, nhưng nguyên nhân là gì cô cũng quên , mỗi ngày cô đều bận rộn, công việc cũng  chất đống,  gì còn tâm trí mà nhớ những chuyện nhỏ nhặt .
“Không ,  cần đặc biệt đến đây để xin  .”
Cô  như  càng khiến Dương Đại Tịch cảm thấy hổ thẹn, giơ một hộp quà  chọn lựa cẩn thận  đưa cho Lục U: “Xin cô nhất định  nhận lấy.”
“Ầy, cô  gì thế.”
“Tổng giám đốc Lục,   cô  coi  , nhưng đây là tâm ý của .”
Dương Đại Tịch cố chấp kiên trì: “Nếu cô  nhận,  sẽ... lập tức từ chức.”
“Chưa từng gặp chuyện như thế , còn dùng cả từ chức để ép cấp  nhận quà.”
“Cô nhận , cô nhận   mới yên lòng.”
Lục U   , Dương Đại Tịch là một cô gái  cá tính, cũng cực kỳ thẳng thắn,   tâm cơ gì cả.
Lục U mời cô   nhà: “Quà thì  cần ,  nhận lời xin  của cô,  thể yên tâm  đấy.”
“Đây là phấn má  chọn cho cô, da cô trắng lạnh, đánh màu mang sắc đỏ sẽ  , cái  thực sự  phù hợp với cô, cô thử xem.”
Lục U thấy Dương Đại Tịch chân thành như ,   hộp quà  tay cô: “Không đắt chứ?”
“Không đắt  đắt, chỉ  ba trăm thôi, cô  chê là  .”
Cô , Dương Đại Tịch là chuyên gia trong việc  , cực kỳ  cách   cho bản , trang điểm cũng  , hơn nữa lớp trang điểm ngày thường của cô   tự nhiên,   là   chuyên nghiệp.
Lục U   là tay gà mờ trong chuyện trang điểm, thấy   đến tận cửa, cô : “Nếu  thì, cô giúp  trang điểm .”
“Hả!” Dương Đại Tịch  tin tưởng mà lo sợ: “Cô để  trang điểm cho cô á?”
“Ừ,  đây.” Lục U đưa Dương Đại Tịch  phòng ngủ của ,  tới bên cạnh bàn trang điểm, mở túi đựng đồ trang điểm .
Đối với Dương Đại Tịch, chuyện trang điểm chỉ là chuyện nhỏ, cô  hỏi Lục U: “Cô  trang điểm kiểu gì thế?”