Tưởng Đạc chỉ hỏi thăm bác sĩ vài câu đơn giản,    ý định ở  lâu, cũng  định chào hỏi bất cứ kẻ nào, chuẩn  rời .
“Bố mày  thành  như  mà ngay cả quan tâm tượng trưng mày cũng  ,  gì    ?” Tiếng Tưởng phu nhân truyền đến: “Mệt cho ông  còn để  tất cả cho mày.”
Tưởng Đạc nở nụ : “ chính là  như thế đấy,   ngày đầu tiên bà   .”
“Đồ sói mắt trắng [1].”
[1] vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
“Cứ thoải mái mắng , dù  phu nhân đây cũng mắng    ít, xem xem   rơi một miếng thịt nào .” Tưởng Đạc lạnh lùng  xong, cất bước rời .
Tưởng phu nhân nháy mắt  hiệu cho Tưởng Tư Địch đóng cửa : “Đừng , tao còn lời  .”
 lúc , Tưởng Đạc xoay  , trong đám   thấy Tần Thư.
Tần Thư  bên cạnh đám  em họ của Tưởng Đạc, ánh mắt né tránh, căn bản  dám  .
Lúc , Tưởng phu nhân chỉ  một  trẻ tuổi bên cạnh, mở miệng : “Tưởng Đạc, vị  là luật sư Chu,    lời   với mày.”
Luật sư Chu  tới, lấy  một phần tài liệu,  với : “Phần di chúc ông Tưởng để  cho     mất hiệu lực.”
Nói ,   lấy bút ,  văn bản gạch một hàng chữ: “Điều kiện tiên quyết để di chúc của lão gia tử  hiệu lực chính là  thể cùng tinh thần của   ở trạng thái , khi đó mới  thể kế thừa  bộ sản nghiệp  danh nghĩa của tập đoàn Tưởng thị.   tiếc, trong báo cáo giám định tâm thần của  gần đây biểu thị, tinh thần của    cho lắm.”
Tưởng Đạc liếc mắt  Tần Thư.
Tần Thư cúi đầu, căn bản  dám đối diện với .
“Quả nhiên, bạn bè là để bán.” Tưởng Đạc lắc đầu, hỏi: “Bà  tốn bao nhiêu tiền mua  thế?”
Dưới ánh  của , trán Tần Thư đổ mồ hôi hột, hoảng hốt xin : “Xin, xin ,  Đạc.”
Luật sư Chu ngăn cản cuộc đối thoại của Tần Thư và Tưởng Đạc,  tiếp: “Đương nhiên,  cũng  thể mời luật sư đến  chuyện với , cũng  thể kiện  tòa, nhưng   trách nhiệm để  cho  ,  như  cũng vô ích, lời khai của bác sĩ tâm thần của    xác nhận và báo cáo giám định tâm thần đó cũng sẽ một vật chứng mạnh mẽ. Anh nên hiểu điều  hơn bất kỳ ai.”
Tưởng phu nhân thấy  im lặng   thì mở miệng: “Tập đoàn Tưởng thị do tao và ông  khổ cực xây dựng lên, tuyệt đối  thể giao cho một  ngoài như mày .”
“ thế,  trắng   mày chỉ là một kẻ lừa tiền bên ngoài.” Tưởng Hằng cũng mở miệng: “Mày  tư cách gì tranh gia sản với bọn tao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-143-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Bất kỳ  nào ở đây đều  tư cách hơn mày!”
“Không sai.”
--
Tưởng Đạc lạnh lùng  những  đang  đây, dường như  trở  tuổi thơ, bọn họ như một đám sài lang  chằm chằm  , chỉ cần  cơ hội sẽ nhào đến cắn xé .
Anh   Tưởng Tư Địch, Tưởng Tư Địch né tránh ánh mắt , chỉ : “Tưởng Đạc, hiện giờ em cần nghỉ ngơi, chị sẽ liên hệ với trung tâm tâm thần  nhất cho em.”
Bên tai  xuất hiện một loạt tiếng ong ong, ý thức bỗng chợt hoảng hốt.
Sợi dây cuối cùng  đáy lòng, đột ngột đứt phăng.
Người  duy nhất, chị gái duy nhất, giờ khắc    ở phía đối lập với .
Thế giới, rốt cuộc chỉ còn   , một chiếc bóng cô đơn, tứ cố vô , tựa như  thiếu niên   bậc thang, mắt  ánh nắng chiều phía xa.
Thế giới     nhỉ?
Bỗng nhiên,  điên cuồng ,   đáng sợ, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng thấu xương: “Tốt,  .”
Anh  từng  gì sai,  điên   là , là thế giới , là nhà họ Tưởng mà  sống. Vậy mà   vì sai lầm của  khác mà trừng phạt bản  ,  con gái  thích,  gặp  chẳng gặp .
Thực sự nực .
“ là rắc rối thật đấy, còn mua chuộc cả Tần Thư, cần gì chứ.” Anh lạnh lùng  Tưởng Tư Địch: “Chị  thì  thể trực tiếp  với em, em sẽ hai tay dâng lên cho chị, nhưng chị...  giống như bọn họ,  cướp từ  tay em.”
Tưởng Tư Địch cắn răng: “Chị  cướp, là do em  vấn đề...”
“Là vấn đề của em, đúng , mấy   sai.” Tưởng Đạc gật đầu một cách bừa bãi: “Thậm chí em còn  nên tới thế giới ,  ?”
“Mày đừng  mà  Đông  Tây, tùy việc mà xét, nếu mày  bệnh thì phần di chúc  đương nhiên sẽ  mất hiệu lực, là của mày thì sẽ là của mày,   của mày thì mày cũng  lấy .”
Tưởng Đạc nở nụ : “Bà thực sự cho rằng  quan tâm cái  ?”
Tưởng phu nhân ghét nhất bộ dạng  của Tưởng Đạc. Thậm chí bà  còn nghĩ rằng tên nhãi sẽ  sống  lâu, lớn lên trong một  cảnh khắc nghiệt như thế  bệnh c.h.ế.t thì cũng sẽ tự sát.