Lục U  Tưởng Tư Địch  xong, cô dần bình tĩnh : “Người chị  là Tần Thư, là bạn đại học của Tưởng Đạc, hồi đại học mỗi  em gặp   đều thấy hai  ở cùng ,  vẻ quan hệ  .”
“ thế, cho nên lời  của   mới  tính chân thực.”
“Cho nên  khi Tưởng Đạc phát bệnh mới  thể đến gặp   đầu tiên,   ... đem tin tức vốn  bảo mật của bệnh nhân, đưa cho các .”
Lục U nghĩ đến   khi Tưởng Đạc bước  nhà, đáy mắt  u ám, cảm giác  bạn bè  nhất phản bội, nhất định  khó chịu.
Tưởng Tư Địch  ngờ trọng điểm Lục U nắm   lệch như , chị  nhấn mạnh thêm: “Lục U, bây giờ Tưởng Đạc là bệnh nhân, thậm chí  thể   bệnh tâm thần nghiêm trọng, cần  nhập viện trị liệu. Mà tất cả những thứ   nhà đều  quyền  , cho nên Tần Thư cũng   sai, giao  giám định phân tích tâm thần cũng chứng cứ hợp pháp.”
“Chị, ngay cả chị cũng  như  ?”
“Chuyện  chị cũng  sợ.  tập đoàn Tưởng thị là tâm huyết cả đời của bố chị, chị  thể giao  tay một   tinh thần   định như nó kế thừa .”
Lời của Tưởng Tư Địch khiến trái tim Lục U đau đớn.
“Chị, chị là   duy nhất của   đấy.”
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Tư Địch  từng  tổn thương .  thực tế thì cũng  từng giúp đỡ , chị  chỉ thờ ơ  quan tâm đến mà thôi. Mà  lúc đó,  tổn thương chính là sự từ bi lớn nhất .
Cho nên  thời gian , mặc dù Tưởng Đạc cô đơn,  nơi nương tựa vẫn coi Tưởng Tư Địch là  , kính chị , yêu chị , gọi chị  một tiếng “chị”.
Mà  ,  khoảnh khắc chọn lựa, Tưởng Tư Địch vẫn chọn  về phía gia tộc, lựa chọn vạch rõ ranh giới với Tưởng Đạc.
Đây  lẽ mới là nguyên nhân khiến     đau lòng như .
Đám   cướp   thứ vốn thuộc về  , bây giờ còn  đưa    bệnh viện tâm thần.
Năm đó, Lục U   Tưởng Đạc  bệnh,   cô buồn phiền  lâu.
Hiện tại, cô  bảo vệ  thật .
“Chị, lẽ nào chị  quên bệnh của Tưởng Đạc là do ai tạo thành  ?”
“Chuyện năm đó là ngoài ý .”
“Không ,   ngoài ý , mà là tất cả những gì xảy   việc ngoài ý  : Gia đình mất con dùng bạo lực với  , nhà họ Tưởng thờ ơ, chị cũng khoanh tay... là các  khiến   đổ bệnh.”
Giọng  Lục U run run, nước mắt  nhịn  chảy dọc theo gò má,  thể ức chế sự đau đớn trong lòng: “Mà hiện tại, các  còn  nhốt   , các    c.h.ế.t ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-146-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Tư Địch kiềm chế sự đau lòng : “Lục U, chị chỉ  nó tiếp nhận sự trị liệu  nhất.”
“ những  khác thì ?” Lục U lắc đầu  : “Những  khác sẽ  gì? Chị từng nghĩ , nếu     đó, tất cả quyền lợi đều mất hết, ai sẽ tin lời một bệnh nhân tâm thần chứ, hết đường bào chữa, ngay cả luật sư cũng  mời .”
Sẽ giống như năm đó, để cho   bắt nạt, để mặc  c.h.é.m giết,  ai  thể bảo vệ   .
Giọng  Tưởng Tư Địch dần lạnh xuống: “Lục U, cho nên nó đang ở đó, đúng ?”
“Chị, chị cứ việc thử xem, xem  thể cướp  từ trong tay   !”
Nói xong Lục U quyết tuyệt cúp điện thoại, điện thoại cũng  cô tức giận ném .
Điện thoại rơi xuống  đất, lăn đến cửa phòng tắm, dừng  chân Tưởng Đạc.
Anh cúi  nhặt điện thoại lên, thoải mái  một cái: “Điện thoại   gì sai thế?”
Lục U   gì, nước mắt  tự chủ chảy xuống.
Tưởng Đạc đặt điện thoại xuống,  tới  mặt cô, dùng mu bàn tay lau đôi mắt đang nóng bừng của cô: “Khóc cái rắm .”
“Bọn họ thật sự  quá đáng.”
Cô gái ban nãy còn hung hăng quát Tưởng Tư Địch, bây giờ   nhịn  khó chịu.
Cô  thương Tưởng Đạc, bởi vì thích nên tính đồng cảm cũng  mạnh, thậm chí còn khó chịu hơn khi   phản bội.
Khi còn bé cái gì cũng  hiểu, chỉ  Tưởng Đạc sống  vui vẻ, nhưng  thể ăn,  thể ngủ,  thể chạy nhảy,  thể  với cô thì cô  ngu ngốc cho rằng   cả... một ngày nào đó   sẽ vui vẻ mà thôi.
Giờ khắc , Lục U mới thực sự cảm nhận  cái gì gọi là tim đau như cắt.
“Bọn họ thực sự   xa.”
Tưởng Đạc nâng mặt cô lên, bàn tay to lớn lau  nước mắt cô: “Đừng .”
Khóc đến nỗi trái tim  cũng rối loạn lên .
Lục U nấc lên một cái,  đó cô cúi đầu, cố gắng hết sức nuốt nước mắt  trong: “Tưởng Tư Địch   ở nơi  , em sợ chị  sẽ dẫn  tới đây.”
Tưởng Đạc  thoải mái: “Anh cũng sợ, em bảo vệ  nhé.”