Tưởng Đạc để mặc cô nắm tay , ánh mắt   thỏa mãn, vẫn đặt   cô.
Ngồi  vòng đu  từ từ  lên, bên trong khoang  đóng kín, nhiệt độ  cao nên Lục U cởi áo khoác , ném cho Tưởng Đạc cầm.
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo phông tay dài màu trắng, áo   , phác họa đường nên cơ thể tuyệt  của cô.
Tưởng Đạc nhận lấy áo khoác, dùng ánh mắt yêu thương  cô.
Lục U giơ tay che mắt : “Phong cảnh  như ,  đừng  chằm chằm em mãi chứ.”
Xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, Tưởng Đạc vẫn chăm chú  cô: “Nhìn mãi cũng  đủ.”
“Thế   em  xem, mãi mãi  xa lắm ?”
Mãi mãi  xa lắm , Tưởng Đạc  từng nghĩ tới vấn đề .
 hiện tại,  cô gái  hằng ước ao đang   mặt,  lẽ   , bãi bể nương dâu, sông cạn đá mòn là điều lãng mạn  bao nhiêu.
Bởi vì trong lòng    thích, cho nên thời gian  độ ấm, phong cách thế gian đều  ý nghĩa. Dù  tới tận cùng của sinh mệnh, linh hồn khô héo, thì tình yêu  cũng sẽ  biến mất.
“Mãi mãi chính là ngay lúc .”
...
Vòng đu  từ từ  lên, khu vui chơi chậm rãi thu hết  trong đôi mắt,  thêm một lát, cả thành phố đều   chân bọn họ, liếc mắt  thể  thấy bờ bến của phồn hoa, ở nơi đó, là núi tuyết nối , là từng mảng mây trắng.
Lục U kéo Tưởng Đạc tới để cùng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, mà Tưởng Đạc  một hồi, đầu   tự chủ  về phía cô.
Đường nét gương mặt cô khi  nghiêng  nhu hòa, ánh trời chiều chiếu lên gương mặt cô như phủ lên một tầng phấn màu mật ong, cảnh sắc thu hết  đôi mắt cô, mà trong mắt , cô cũng tựa như phong cảnh  nhất.
Đột nhiên,   vì , Tưởng Đạc  một  nữa nghĩ tới Hứa Trầm Chu.
Anh  xóa cái bóng của tên   khỏi đầu , nhưng càng cố thì bóng dáng của    càng trở nên rõ ràng.
Khi cô và Hứa Trầm Chu cùng   vòng đu ,  lẽ cũng  qua cảnh  như .
Quá khứ của cô và Hứa Trầm Chu, tựa như một cây kim cắm trong lòng ,   lúc nào cũng đau, nhưng  luôn âm ỉ và kéo dài.
Anh  kìm lòng  giơ tay lên, nắm lấy cằm Lục U, đem mặt cô    .
“Lục U, phong cảnh  lắm ?”
Lục U  hiểu: “Gì ạ?”
Tưởng Đạc  giải thích nữa,  hôn lên môi cô.
Có lẽ  nên hôn cô khi vòng đu  lên đến nơi cao nhất, đây là một kế hoạch bên trong cuốn sổ nhỏ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-152-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
 nụ hôn   thiếu vài phần dịu dàng nên , thêm vài chiếm hữu.
Anh hôn cô  sâu, tay cũng vỗ về cô, ngang ngạnh xâm chiếm  giác quan của cô, xâm chiếm thế giới của cô.
Lục U   khó thở, chống cự đẩy  , nhưng điều  dường như càng  động tác của  mạnh hơn,  bắt đầu mang theo một chút trả thù, công thành chiếm đất.
Lục U   cắn đau, cô cũng nhận  tâm trạng của , cau mày đẩy  : “Tưởng Đạc...”
Tưởng Đạc mở mắt ,  cô thật sâu.
Gương mặt cô đỏ ửng, môi hồng ướt nước mê , mắt hạnh trong suốt mang theo chút tủi : “Tại  em    ngắm phong cảnh chứ?”
“Em và Hứa Trầm Chu tới đây   cũng chỉ ngắm mỗi phong cảnh thôi ?”
“...”
“Tưởng Đạc,   điên .”
Tưởng Đạc  lạnh: “Có  ngày đầu tiên em  .”
Người đàn ông  mở miệng  đúng là  thể khiến cô tức c.h.ế.t mà.
Đáy mắt Lục U mơ hồ bừng lửa, móc cuốn sổ trong túi  ném về phía : “Anh  cùng em  tất cả những thứ  ghi bên   cũng  thôi. Mỗi  đều sẽ ầm ĩ một trận giống như hôm nay,   lòng ?”
“Không .”
“Tưởng Đạc, như  là  chứ.”
“Không  cả.”
Vòng đu    một vòng, cửa khoang từ từ mở , Lục U  thẳng  ngoài,   đầu .
Cuốn sổ rơi  mặt đất, Tưởng Đạc cúi  nhặt lên, nhẹ nhàng thổi  lớp bụi,  đó cẩn thận cất .
Có lẽ cô sẽ  , những năm tháng   cầm cuốn sổ   lên từng việc từng việc   với cô. Mỗi một việc đều là tất cả chờ mong và ước ao.
Muốn khi vòng đu  lên đến nơi cao nhất, trong giây phút mặt trời lặn về phía Tây hôn lên môi cô.
Muốn trong làn gió đêm  sân vận động cùng cô mười ngón tay đan chặt.
Muốn cùng cô đón năm mới, cùng  đếm ngược, cùng  ngắm pháo hoa nở rộ  trời đêm.
--in
Anh   tại    biến thành như , giống như những bi thương và đố kị của những năm tháng  cùng với niềm vui sướng khi   cô cùng  phóng đại lên gấp trăm .
Tưởng Đạc thử gọi điện thoại cho Lục U, nhưng vì   nên xin   , điện thoại  thông   cúp máy.