U U Lộc Minh: “  .”
Lục U thật sự  .
Nhà họ Tưởng phụ   , cho dù    dùng thủ đoạn để đoạt về tất cả của bản  thì xét về mặt đạo nghĩa   gì đáng trách.
Chỉ  điều, Lục U  khó  thể tưởng tượng một thiếu niên từ lâu  bước  con đang vinh quang và mơ ước  vẫn lưu luyến góc tối .
Mùi khét thoảng qua,  Lục U tỉnh táo .
“Toi !”
Cô lập tức đeo găng tay, lấy cái bánh ga-tô  khét lẹt trong lò nướng .
Mùi khét đập  mặt, cô giơ tay lên phe phẩy cho mùi bay bớt,  đó đặt cái bánh ga-tô đen thùi lùi  quầy bar, nhụt chí thở dài.
Tốn cả buổi chiều  theo công thức đấy.
Lục U ngó  phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, cô nhẹ bước từng bước  tới.
Xuyên qua khe của, Lục U  thấy Tưởng Đạc dựa nghiêng  bàn  sách, mi tâm cau , con ngươi đen nhánh hiện lên tia sáng âm trầm, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lục U để ý thấy đầu ngón tay  đang vân vê một chiếc USB màu đen.
Cô khẽ gõ cửa: “Ca ca, bánh ga-tô nướng hỏng , em   một  nữa, nếu  đói thì gọi đồ bên ngoài  nhé.”
Tưởng Đạc lập tức thu USB ,  cô gái đang  bên ngoài, : “Đừng  nữa, đợi lát  nấu mì cho em.”
“Không cần ,   việc  , em  thử xem ,  bánh ga-tô vui lắm.”
Nói , cô gái giúp  khép cửa phòng .
Trước  vẫn luôn dịu dàng như thế, giống y như khi còn bé, thích ngọt ngào mà gọi  hai tiếng ca ca, ở  mặt  ngoài sẽ gọi  là  Tưởng.
Từ nhỏ Lục U   thương , cũng là  duy nhất đối  với .
Duy nhất.
Đầu ngón tay Tưởng Đạc nắm lấy chiếc USB màu đen, siết chặt.
Anh nghĩ tới một chuyện xảy  lúc còn nhỏ.
Vào ngày sinh nhật  thứ mười hai của Tưởng Hằng, tất cả bọn trẻ con của  thích nhà họ Tưởng đều tới,  chị em họ tề tựu  để chúc mừng sinh nhật cho Tưởng Hằng.
Khi  Tưởng Đạc mười tuổi, một  lẻ loi  bên cạnh bể bơi,  vài chiếc lá trôi nổi  mặt bể.
Ngay lúc , Tưởng Hằng cũng vài đứa  em nghịch ngợm len lén chạy  phía  lưng , thừa dịp   chuẩn  đẩy   trong bể bơi.
Nước bể bơi lạnh như băng lập tức chui  lỗ mũi, lỗ tai ,  uống hết mấy ngụm nước,  sức vẫy vùng trong nước.
Tiếng  cộng với tiếng ầm ĩ của mấy đứa nhóc  tựa như tiếng nhạc nền, ong ong quẩn quanh lỗ tai.
Tưởng Đạc   bơi, ở trong nước đạp đạp mấy cái, trong khoảnh khắc đối mặt với cái chết, trong lòng  sinh  sự sợ hãi mãnh liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-154-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
May mắn  cách thành bể bơi  xa, tay vô tình nắm  dây cứu sinh  bờ, lúc  mới chui   khỏi mặt nước.
Xem như may mắn, lúc  sắp c.h.ế.t  nhặt  cọng rơm cứu mạng ,  ngừng thở dốc, mũi  nước  mà  tê  cay.
Anh giương mắt lên, giật   thấy Tưởng Tư Địch đang  cạnh bàn ăn bánh ngọt.
Tưởng Tư Địch  ,   gì.
Tưởng Hằng   mặt , dùng tư thế cao cao tại thượng  xuống: “Mẹ tao  mày là thằng con hoang, c.h.ế.t cũng xứng đáng.”
Tưởng Đạc ngẩng đầu lên, khàn giọng : “Tao   chết.”
“Cái  thì   do mày, thằng con hoang đáng chết.”
“ tao  .”
Tưởng Đạc đột nhiên vươn tay  nắm lấy chân Tưởng Hằng, dùng sức kéo,  đó “ùm” một tiếng, Tưởng Hằng cũng ngã  trong bể bơi.
Tưởng Hằng cũng   bơi, ở trong nước vùng vẫy mấy cái, cũng sắp ngủm đến nơi.
Tưởng Đạc lạnh lùng  Tưởng Hằng: “Tao , tao   chết.”
Vài đứa  em họ  cạnh sợ hãi, vội vàng chạy  tìm  lớn.
Tưởng phu nhân là  chạy tới ,  Tưởng Hằng    vớt  khỏi nước, khuôn mặt lúc đó  tái nhợt.
Cũng may  khi sơ cứu thì Tưởng Hằng chậm rãi thở , ôm chặt lấy Tưởng phu nhân    tố cáo,  Tưởng Đạc  g.i.ế.c nó.
Tưởng Đạc  bò lên thành bể bơi   Tưởng phu nhân tức đến thở hồng hộc quăng cho một cái tát, nửa gương mặt đều tê dại.
Tưởng Đạc  chằm chằm  Tưởng Hằng, giải thích: “Là nó, còn  mấy đứa ... đẩy  .”
Thân thích xung quanh hai mặt  , cùng  về phía Tưởng Hằng.
Tưởng Hằng lập tức phản bác: “Nó  bậy! Rõ ràng là tự nó rơi xuống nước, còn cố ý kéo con xuống cùng!”
Vài tên  em họ  xa cũng phụ họa, đổi trắng  đen tố cáo: “Là  của Tưởng Đạc!”
“Tưởng Đạc tự ngã xuống đấy, còn vu khống cho  khác!”
“Nó còn  kéo Tưởng Hằng cùng xuống đó!”
--
Thân thích đương nhiên chọn tin con nhà , thấp giọng mắng: “ là thứ  xa.”
“Con sói mắt trắng cắn chủ.”
“Phải phạt nó nghiêm .”
Tưởng phu nhân khống chế cơn tức,  với quản gia: “Nhốt nó  kho ,  cho nó ăn cơm tối, cứ để nó đéo meo .”