“Đừng ăn nữa, ăn đồ cháy   !” Lục U vội vàng cản .
  đàn ông   cố chấp nhét hết phần cháy của bánh ga-tô  miệng, nuốt sạch  còn gì.
“Ây!”
Lục U  sợ, chạy tới kéo tay  : “Anh   thế, ăn cái   gì?”
Tưởng Đạc  phần bánh ga-tô cháy đen trong đĩa, mặt  chút  đổi: “Anh  đối  với em hơn một chút.” Bởi vì lúc nhỏ em    với .
“ mà... cũng   dùng cách  chứ.”
Lục U lo lắng  : “Ngày mai em cùng  đến trung tâm tư vấn tâm lý nhé?”
Tưởng Đạc im lặng một lát  mỉm , sờ sờ trán cô: “Anh  .”
Lục U giận dỗi hất tay  , trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Lúc nào cũng  em sợ, còn thế nữa em sẽ  nướng bánh cho  ăn nữa !”
Tưởng Đạc kéo tay cô, lặp : “Anh  đối  với em hơn một chút.”
“Biết ,  ,  ca ca  đối  với em mà.”
Quả thực Lục U  .
Đêm đó, Tưởng Đạc đối với cô thực quá... quá “” .
Tưởng Tư Địch vẫn  thể ngủ ngon giấc. Nửa đêm chị  tỉnh , khoác áo ngủ bằng lụa  bên cạnh cửa sổ sát đất,  cảnh đêm phồn hoa bên ngoài.
Đêm khuya thanh vắng, chị   nghĩ tới chuyện năm đó.
Nghĩ đến buổi tối sinh nhật Tưởng Hằng, Tưởng Đạc níu lấy vạt áo của chị ,  đó  chất vấn thêm  nữa: “Tại  chị    dối?”
“Chị   thấy cả , tại    dối??”
Vì    dối, Tưởng Tư Địch cũng   một  tự hỏi chính .
Tưởng Hằng như hòn ngọc quý   tay, từ khi nó  sinh , Tưởng Tư Địch  cảm nhận  thái độ của bố  đối với    đổi.
Người ngoài   thì chị  là thiên kim nhà họ Tưởng, phong quang vô hạn, nhưng chỉ  chị  , bố  càng thiên vị Tưởng Hằng hơn.
Nhất là Tưởng phu nhân, dường như  phó thác  bộ hi vọng của  cho em trai, đúng là cầm trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-156-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Tư Địch lớn lên trong  cảnh như thế, từ nhỏ   chịu thua kém, mỗi  kiểm tra đều  ở top đầu, giải thưởng cầm đến mềm cả tay, trở thành “con nhà  ” trong miệng  khác.
  ai , tất cả những điều chị   chẳng qua là  đạt  sự công nhận của bố  mà thôi.
Chị   gia tộc công nhận, bố  công nhận,  chứng minh bản    hề thua kém Tưởng Hằng, thậm chí còn giỏi giang hơn nó cả trăm, cả ngàn .
Bởi  khi Tưởng Đạc hỏi vì    thật. Vì  ? Bởi vì chị  cố gắng như  chính là để   thể  chị  thêm một cái, cũng để cho họ hàng  chị  cũng  thể mang về vinh quang cho gia tộc. Chị    thể vì một đứa con hoang mà  đối lập với nhà họ Tưởng . Dù cho lương tâm và đạo lí đều  với chị  rằng nên     chân tướng, đứa trẻ    sai gì cả.
, chị    sai  ? Chị  chỉ kiên trì với sự lựa chọn của  mà thôi, cũng  hề  sai gì cả! Khi còn bé cũng như , mà hiện tại, cũng là như thế.
Dòng suy nghĩ rời khỏi quá khứ, Tưởng Tư Địch hít sâu một , từ từ phục hồi tâm trạng.
Không  vì , trong  thời gian  chị  luôn nghĩ về những chuyện hồi còn nhỏ, nghĩ đến đôi mắt thờ ơ,  nhếch lên của  thiếu niên .
Bố   sai, từ trong xương,   chính là một con sói.
Bởi vì từ nhỏ   bắt nạt,  cướp đoạt, cho nên   sẽ đánh cuộc tất cả  thứ để bảo vệ thứ   bảo vệ, lúc cần thiết   sẽ lộ  răng nanh sắc bén, bất chấp tất cả.
Tưởng Tư Địch , kế tiếp chính là một trận chiến sinh tử.
Sau khi Tưởng Hằng và những  em họ   chí tiến thủ của nhà họ Tưởng liên tiếp  hạ bệ, giữa chị  và Tưởng Đạc nhất định   một trận chiến.
Tưởng Tư Địch gọi điện thoại cho Tần Thư, để   bắt đầu chuẩn .
...
Ngày hôm , trong phòng  việc của Lộc Phong, Lục U nhận  dòng tít Thẩm Tư Tư gửi tới –
#Tưởng Đạc, tổng giám đốc  đây của tập đoàn Tưởng thị, thần kinh  bình thường!#
Trong lòng Lục U hoảng sợ, lập tức ấn  đường link. Bên trong  blogger tổng hợp chi tiết bệnh án của Tưởng Đạc, bắt đầu từ năm cấp hai trạng thái tinh thần của   cực kỳ  , kéo dài cho đến tận khi lên đại học và còn  cả kết quả kiểm tra gần đây  khi  về nước.
Những  bình luận bên  đều sợ ngây  –
“Trời đất, Tưởng tam gia   mắc loại bệnh  chứ.”
“Không    liên tiếp phá án , hơn nữa   đọ sức với tội phạm buôn ma túy còn  thương, nhận  huân chương vinh dự mà.”
“Cho nên  , thiên tài và kẻ điên chỉ cách  một bước ngắn.”