Lục U     tức giận  , chột  hỏi: “Em hỏi ,  sẽ  cho em  chứ?”
“Ừ.”
“Vậy ... chuẩn  công bố nội dung trong USB ?”
“Ừ.” Tưởng Đạc thản nhiên đáp: “Anh  thích  khác cướp đồ của , thứ    nhiều lắm, bọn họ còn  cướp...”
Những lời  khiến Lục U  đau lòng.
 thế, từ nhỏ     nhiều thứ, cũng  từng tranh giành với ai cái gì. Là  nhà họ Tưởng liên tục cướp đồ của , gọt bút chì, tẩy, con dấu nhỏ... Lục U tìm đủ  cách để đưa cho mấy thứ , nhưng đều  mấy   cướp . Vì để bảo vệ những thứ nhỏ bé , bình thường  đều  đánh cho to đầu.
Cô lật  , trong màn đêm dịu dàng, mặt đối mặt với Tưởng Đạc: “Anh giận em ?”
“Không.” Con ngươi đen nhánh của Tưởng Đạc hiện lên ánh sáng nhạt: “Anh đang  đạo lí với em thôi.”
“Anh đừng giận em.” Cô nâng tay lên chạm  mặt : “Sau  chúng  hãy thẳng thắn với  nhé,  ?”
“Ừ.”
Cô nhích  gần, hôn nhẹ lên môi .
Tưởng Đạc giữ gáy cô, hôn sâu thêm một chút.
Chỉ  điều Lục U kêu dừng  đúng lúc, nếu  ngừng thì đêm nay cô cũng đừng ngủ nữa!
Tưởng Đạc  gương mặt cơ, đột nhiên : “Lục U, lâu  chúng   mở lòng  chuyện như hồi bé nhỉ.”
“Nói gì cơ.”
“Tất cả những điều ,  lẽ em   ít nhiều từ chỗ bạn em đúng .”
“Tưởng Đạc,  thế giới   chuyện gì em    hả!”
“Có, ví dụ như cái  của em,   nắm .”
Không chỉ  nắm , còn  chút sợ hãi khi ...
Nếu như cô   về phía , nếu như cô cảm thấy   sai, bởi  mà sinh  hiềm khích với ,  lẽ Tưởng Đạc sẽ  đau lòng.
“Anh đều  cả , cái  của em còn quan trọng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-161-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Quan trọng,  quan trọng.” Tưởng Đạc dùng bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, dùng giọng điệu gần như khẩn cầu để : “Đừng ghét , bây giờ em là tất cả của  .”
Lục U   đem  khác trở thành tất cả là cảm giác gì, bởi cô vẫn còn bố , còn em trai, trong cuộc sống của cô vẫn còn những  khác.
 Tưởng Đạc...  còn bố  nữa ,  chị duy nhất cũng lựa chọn ruồng bỏ , Lục U là tấm gỗ nổi duy nhất trong lúc  tuyệt vọng nhất, cô   nắm lấy quá chặt.
Trái tim Lục U như  d.a.o cắt, cô nghiêm túc  với Tưởng Đạc: “Thật   khó để  ‘em ủng hộ  bộ quyết định của ’, những   đây là do bọn họ đáng đời, em cảm thấy   cả, nhưng Tưởng Tư Địch...”
Tưởng Đạc lập tức : “Em cảm thấy   nên tung nội dung trong USB  ngoài đúng .”
Lục U  Tưởng Đạc, cô đáp: “ .”
“Bởi vì quan hệ của em với chị   tệ ?”
“Không liên quan đến chị , nhưng em      cảm thấy hối hận.”
Vậy mà Tưởng Đạc  mỉm : “Là chị  bất nghĩa  mà, em dựa   mà cho rằng  sẽ hối hận?”
“Bởi vì  vẫn là dũng sĩ diệt rồng mà.” Tay Lục U mò tới phần bụng cứng rắn của ,  đó  một dấu vết sẽ vĩnh viễn  bao giờ mất , đó chính là “huân chương” vinh quang mà tội phạm buôn bán ma túy  để    .
“Tưởng Đạc, thế giới    như  đấy, đầy rẫy bạo lực, bất công, thương tổn, đố kị... nhưng  vẫn kiên quyết cầm kiếm lên, đồng thời còn thề  bảo vệ nó, khiến nó trở nên  hơn.”
Lời cô  giống như một cọng lông vũ mềm mại rơi  tim Tưởng Đạc, bất luận vết nứt  lớn đến  đều  lấp .
Anh cầm tay Lục U, đặt lên bên môi, nhẹ hôn lên: “Anh bảo vệ thế giới  là bởi vì thế giới   em.”
...
Ngày hôm  là cuộc họp hội đồng quản trị, Tưởng Đạc  thẳng đến văn phòng của Tưởng Tư Địch, ném USB đến  mặt cô, vẫn  chuyện với bộ dáng kiêu ngạo, tiêu sái: “Cất cái lịch sử đen tối của chị , em  cần nữa.”
Tưởng Tư Địch nhận lấy USB, mặc dù   nội dung bên trong là gì, nhưng  vết xe của những   , chị   thể đoán  bên trong nhất định là những tin tức bất lợi của  do Tưởng Đạc thu thập .
Chị   chút kinh ngạc,  về phía   hỏi: “Tại ?”
“Tập đoàn Tưởng thị là giấc mơ của chị, nhưng   của em. Em  , chị  thì  thể  thẳng với em, em sẽ đưa cho chị, bởi vì chị là chị của em.  chị...  thể cướp từ trong tay em .”
Tưởng Tư Địch cúi đầu,  cái USB màu đen , bỗng chị  cảm thấy đau nhói trong tim.
Mấy ngày nay cô  mơ  nhiều, mơ thấy chuyện ngày đó Tưởng Đạc rơi xuống nước. Mặc dù trong lòng  một giọng  luôn  rằng chị   sai, chị   sai, nhưng  khi Tưởng Đạc  với chị  “chị  thì  thể  thẳng với em, em sẽ đưa cho chị, bởi vì chị là chị của em”, phòng tuyến trong lòng chị  lập tức vỡ tan.