U U Lộc Minh: “Không thể nào.”
Tưởng Đạc gửi  cho cô một tấm ảnh chụp màn hình, trong tài khoản đúng là chỉ  chín triệu chín trăm chín mươi nghìn tệ.
U U Lộc Minh: ???
JD: “Quên  , ngân hàng  dùng  chuyển  trả phí chuyển tiền.”
U U Lộc Minh: ...
U U Lộc Minh: “[mỉm ] [mỉm ]”
JD: “[mỉm ] [mỉm ] [mỉm ]”
Thẩm Tư Tư đang  thử váy cưới với Lục U,  hai  dùng meme chọc tức lẫn , cô  cũng cạn lời: “Cậu đấy,  nhận lời cầu hôn của   , mười triệu đấy chính là tài sản chung của hai vợ chồng, còn trả  gì nữa,     đều là của  .”
“ nhận lời cầu hôn của     bởi vì...”
Lục U giơ váy lên, xích  gần Thẩm Tư Tư: “Không thể  nhận lời .”
“Nghe  Tưởng Đạc   cầu hôn   mặt   chính là vì   dùng đạo đức ép buộc .Thế nào, cầu hôn riêng mà cũng ép   ?”
“Cậu nhất định   ?”
“Nói nhanh  lẹ!” Thẩm Tư Tư  thể chờ .
“Cái con cún Tưởng Đạc ...”
Lục U lắc đầu, nghĩ  tình hình đêm đó.
 là    cầu hôn công khai để ép buộc cô, bởi  hi vọng cô cam tâm tình nguyện lấy . Thế nên   cầu hôn cô  giường.
“Gả cho  nhé.”
“Em xin  đấy!”
“Gả cho .”
“Chậm một chút QAQ”
“Em   thì  sẽ chậm .”
“Được  , ... aaaaa!”
...
Thẩm Tư Tư  gương mặt ửng đỏ của Lục U, cả  cũng  : “ c.h.ế.t , một con ch.ó độc  như        những thứ  chứ!”
Ngay lúc , Tưởng Đạc  phá án xong cũng vội vàng chạy đến tiệm áo cưới,   một vòng xung quanh, rốt cuộc cũng  thấy Lục U   gương.
Váy cưới trắng tinh xòe rộng bốn phía,  váy như mặt quạt, hai vai trắng nõn như núi tuyết,   gì sánh , giống như một thần nữ.
Vừa tiến , ánh mắt Tưởng Đạc   tự chủ dính chặt lên  cô, nhân viên phục vụ của cửa hàng cầm lễ phục  đặt  gọi   nhiều : “Tam gia, mời qua bên   quần áo, cô dâu đang đợi đó.”
“Tam gia, mời ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-163-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Tam gia...”
Tưởng Đạc mắt điếc tai ngơ,  thẳng về phía Lục U: “Đây là cô dâu nhà ai thế ,  quá  thôi.”
Lục U  đầu , đón nhận đôi mắt đào hoa cong cong của .
“Đẹp cỡ nào cơ?”
“Tiên nữ hạ phàm cũng chỉ  thế  thôi.”
“Trừ câu   còn   câu khác  hả?”
“Lời yêu thương  cần nhiều lắm, nhưng  thật lòng.” Tưởng Đạc ôm lấy cô từ phía , hôn lên mặt cô một cái.
Thẩm Tư Tư kéo Tưởng Đạc : “Hôn bừa hôn bạ gì đấy, nhòe cả lớp trang điểm của bé cưng nhà chúng  , nhanh   quần áo !”
Tưởng Đạc quyến luyến  thôi,   theo  phục vụ  phòng  đồ chú rể.
Lục U  với Thẩm Tư Tư: “Cậu cũng  lây bệnh của   , cả ngày cứ cưng cưng.”
“Ha ha ha, đúng thế, xưng hô sến rện như  mà gọi cũng thuận miệng lắm.”
“Mấy    đấy.”
Rất nhanh Tưởng Đạc   xong quần áo.
Anh mặc bộ suit đen nghiêm túc,  hình thẳng tắp, cao ráo,  ánh đèn sáng ngời, làn da   trắng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan càng trở nên sâu và sắc nét hơn.
Anh  tới bên cạnh Lục U, hai   bên cạnh , ngay cả  phục vụ trong cửa hàng cũng  nhịn  lấy điện thoại  chụp ảnh cho hai .
Hai  ngày chỉ cần  mặt thôi  là tổ hợp thần tiên , quả là tuyệt phối!
Lục U và Tưởng Đạc   phòng chụp ảnh, Tưởng Đạc  cẩn thận ôm lấy phần đuôi váy cho Lục U, Thẩm Tư Tư vội tiến lên: “Để em  cho.”
“Không cần .”
Tưởng Đạc  tự  việc , bởi cô là cô gái  cùng    cung điện hôn nhân, cùng ở bên  cả đời.
Bắt đầu từ giờ khắc ,   chăm sóc cho cô.
Nhiếp ảnh gia thiết kế động tác tạo dáng cho hai , ngay cả ánh mắt  để ở  cũng đều  sắp xếp.  tạo dáng một hồi lâu, nhiếp ảnh gia vẫn  hài lòng, nghiêng đầu  ảnh chụp.
“Biểu cảm của chú rể đừng quá cứng nhắc,  ẩn chứa tình cảm ,  một chút , cô  là cô dâu của ,  như ... giống như cô  nợ  mười triệu mà mới chỉ trả chín triệu chín trăm chín mươi nghìn, còn mười nghìn nữa đánh c.h.ế.t cũng  chịu trả .”
Tưởng Đạc liếc nhiếp ảnh gia: “Anh  nhiều thế thì nhiếp ảnh gia uổng lắm,   tham gia tổ trọng án ?”
Lục U đẩy Tưởng Đạc một cái: “Anh để ý quản lý biểu cảm của  , đang chụp ảnh cưới chứ   ảnh thờ .”
Tưởng Đạc vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ: “Nói cái gì đấy hả!”
“Anh  chụp tử tế  còn trách em .”
“Anh  cố lắm , vốn dĩ  l  thích chụp ảnh .”
“Ảnh cưới mà  cũng  chụp tử tế nữa,   kết hôn  hả! Bây giờ e m sẽ trả  mười nghìn tệ cho  nhé.”