“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Phó Ân cố chấp tiếp tục : “Những thứ ,  vì dùng  thủ đoạn, âm mưu trong việc  ăn,  lẽ  càng  dùng nó để   thất vọng trái tim  hơn.”
“Cảm ơn, nhưng cũng xin .”
Ánh mắt Phó Ân rơi xuống bàn tay đang siết chặt thành quyền của Lục U, rốt cuộc vẫn nuốt những lời còn   trong.
Mục đích của    đạt , còn cô lựa chọn thế nào, Phó Ân cũng  thể đoán , càng  thể miễn cưỡng.
Đem lời    để cô ,   cũng  thỏa mãn .
--
Buổi tối, Tưởng Đạc về tới nhà.
Trong nhà  bật đèn, lúc   qua huyền quan [1] thì đèn cảm ứng mới dần sáng lên.
[1] trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa   và kết nối với phòng khách,  thể coi là  đệm của phòng khách.
Lục U mặc một chiếc váy dài màu đen cùng với áo phông rộng thùng thình cuộn  trong góc salon, trong tay cô ôm Than Đá, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Tưởng Đạc  tới phía   ôm lấy cô, hôn lên mặt cô một cái: “Hôm nay mệt mỏi quá .”
Giọng Lục U bình tĩnh : “Tưởng Đạc, đừng đụng  em.”
Tay Tưởng Đạc bỗng khựng ,  buông lỏng .
Tưởng Đạc cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc, vài chữ ngắn gọn Lục U   khiến  cảm thấy   gì đó  .
“Sao  nghiêm túc thế.” Anh khẽ mỉm ,  xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô.
“Anh   tên Hoàng Khẳng ?”
Lời  khiến nụ   mặt Tưởng Đạc dần dần tan biến: “Em  gặp ai?”
“Em hỏi   quen  đó ?”
“Em gặp  ,   gặp  nào khác,  đó   gì với em?”
“Tưởng Đạc, trả lời vấn đề của em!”
Tưởng Đạc nới lỏng cổ áo,  dậy  tới bên cửa sổ,  lưng  phía cô.
Mỗi khi   còn gì để ,  đều  lưng về phía cô. Không còn gì để , cũng là...   lời giải thích.
Ngày mà  sợ nhất cuối cùng cũng tới.
Giống như những gì   ,   ai là   trong sạch, sớm muộn cũng  một ngày  sẽ  trả giá thật lớn vì những chuyện   .
Cho tới bây giờ, Tưởng Đạc  từng sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng hiện tại,   sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-165-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Trả lời em.” Giọng Lục U nức nở, dường như cô đang   bờ vực tan vỡ: “Tưởng Đạc,  trả lời em ...”
Tưởng Đạc xoay  ,  nhanh  tới mặt cô, khóe môi cong lên, nở nụ  dịu dàng: “Vừa  nhiếp ảnh gia  gửi hình cưới cho ,  chúng   cần  chỉnh sửa ảnh, bản gốc   hảo nhất . Em    một chút .”
Anh đưa điện thoại tới  mặt cô, Lục U cũng  , cô cắn chặt răng, nước mắt  nhịn  chảy xuống.
Tưởng Đạc tiến lên, hôn lên gương mặt phủ kín nước mắt của cô, thấy cô thờ ơ,   hôn lên môi cô: “Không  xem ảnh thì chúng  chọn phong cách trang trí tiệc cưới nhé. Mấy kiểu em  chọn khá hợp với màu cam vàng theo phong cách ruộng vườn, để  tìm cho em xem.”
Nói ,   thoát  khỏi thư viện ảnh. Lục U rũ mắt xuống,  thấy tay   ngừng run rẩy, mấy  suýt chút nữa  cầm  điện thoại.
Hôn lễ   gần như do Tưởng Đạc tự tay sắp xếp, bất luận là  chủ trì hôn lễ,  là bố trí  gian, tiếp đãi khách khứa, thậm chí hoa dùng trong hôn lễ cũng đều do ăn sắp xếp.
Đây là giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời , là giấc mộng nhiều năm của  trở thành hiện thực.
Anh đưa điện thoại tới  mặt Lục U,  cô đầy mong chờ: “Em xem một chút ,  thích khung cảnh  , nếu  thích thì chúng   thể đổi .”
Nước mắt chảy  miệng Lục U,  mặn,  đắng.
Cô đẩy điện thoại , câu   vẫn giữ trong miệng,  dáng vẻ lo lắng  yên  mong chờ của .
Bất kể thế nào, đều  thể  .
Sự đau khổ và  nỡ đang cắn nuốt trái tim cô.
Tưởng Đạc thật sự luống cuống,  ôm chặt cô,  hôn cô,  nhận  sự đáp  của cô,  xác nhận rằng  thực sự ... mất  cô.
“Lục U, em đừng như .”
“Em  nhận lời  ,  thể nuốt lời, em  bằng lòng gả cho .”
“Lục U,   em... thích  khác  .”
Lục U ngẩng đầu lên  , dùng sức kéo đôi tay đang siết chặt  .
Tưởng Đạc ôm  chặt,  hề  buông cô ,  vẫn hôn cô, hôn lên gò má, hôn lên đôi mắt, cố gắng kích thích chút quyến luyến và dục vọng còn sót  trong cô.
“Em là của , em  thể thích  khác.”
“Lục U,  sẽ  buông tay .”
Anh bắt đầu  an phận, chuẩn  bước hành động tiếp theo.
Khóe mắt Lục U  , gằn từng chữ: “Tưởng Đạc, đừng đụng  em.”
Anh yên tĩnh , ngừng tất cả động tác.
Một lúc lâu ,  chậm rãi  lên: “Là Phó Ân đúng , ánh mắt    em khiến   khó chịu.”