“Có liên quan đến những  khác .” Lục U cũng  lên, lâu khô nước mắt: “Ngay cả dũng khí thừa nhận mà  cũng  .”
,    dũng khí, bởi vì  sợ khi  thừa nhận thì sẽ mất cô.
Lục U  đợi  câu trả lời của , cô cầm túi xoay  rời .
Than Đá đen thùi lùi chạy về phía cô kêu vài tiếng, Lục U ôm nó lên   về phía thang máy.
Trái tim Tưởng Đạc đau thắt từng cơn,   bóng lưng lạnh lùng của Lục U  : “Muốn  thì tự  , để mèo .”
“Than Đá là của em.”
“Anh  nhận nuôi nó .”
Lục U xoay    ,  đặt Than Đá xuống: “Đừng  trút giận lên nó.”
Tưởng Đạc  nhạt: “Trong lòng em  là  quá quắt như  ?”
Lục U  thẳng  thang máy, đầu  hề ngoảnh . Trong nháy mắt khi thang máy đóng , Tưởng Đạc bỗng nhiên vọt tới, nỗ lực ngăn  cho cửa thang máy đóng , nhưng  quá muộn, cô   .
Anh đạp  cạnh cửa.
Than Đá  dọa sợ, meo meo hai tiếng  tìm chỗ núp.
Lục U trở về nhà ở mấy ngày. Cô  mua một căn nhà  bốn phòng ở gần bệnh viện Khang Hoa.
Tiểu khu   nhiều cây cối, bệnh tình của   tạm thời giảm bớt,  thể ở nhà tĩnh dưỡng,  cách từ nhà đến bệnh viện cũng chỉ  một cây , thuận tiện cho việc  khám.
Bệnh viện Khang Hoa cũng sắp xếp bác sĩ tới kiểm tra chỉ tiêu sức khỏe cho  mỗi buổi sáng, kèm theo đó là hướng dẫn về dinh dưỡng.
Phòng thiết kế Lộc Phong hiện  đổi tên thành tập đoàn Lộc Phong,  việc đều    quỹ đạo, Lục U  cần chuyện gì cũng  nhúng tay  nữa, chỉ cần chuyên tâm thiết kế, bởi  thời gian trống  nhiều.
Mỗi buổi sáng cô đều đẩy   ngắm cây, ngắm hoa trong tiểu khu,  phơi nắng một chút.
Mẹ cô lúc nào cũng  liên miên :”Tiểu Đạc là đứa trẻ ngoan, sắp kết hôn    giận dỗi  thế.”
“Anh    đứa trẻ ngoan.” Lục U  bên cạnh , ngón tay vuốt vuốt lá ngô đồng, buồn bực : “Anh   việc ,  thể tha thứ .”
Người nhà là ranh giới cuối cùng của Lục U, cô dốc hết sức lực để   thứ cũng bởi vì  nhà,  nên...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-166-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Không thể tha thứ .
“Thậm chí  ... đến cả dũng khí để thừa nhận cũng  .” Lục U cắn răng: “Đến bây giờ   cũng  chịu thừa nhận  lầm của  nữa.”
“Thằng bé  từ nhỏ  chịu khổ nhiều, nó nhiều tâm sự,  chịu thừa nhận  lẽ   bởi vì nó suy nghĩ lệch lạc, chỉ là quá sợ thôi.”
Lục U rầu rĩ  vui: “Anh  là Tưởng Đạc, bây giờ cái gì   cũng , còn  gì  thể    sợ .”
“U U,  vẫn luôn để ý,  nên trong lòng cũng rõ ràng hơn con một chút. Bất kể là khi còn bé  là hiện tại, khi thằng bé Tưởng Đạc ở bên cạnh con, ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía con, cả tim cả mắt đều là con, thứ tình yêu   cách nào giấu  .”
“Mẹ,  cũng giúp    chuyện . Đã xảy  chuyện như  chẳng lẽ  cảm thấy con nên tha thứ cho   ?”
Tần Mỹ Trân lắc đầu: “Chẳng qua  chỉ cảm thấy đứa bé   cố ý. Tạo thành kết quả như , nó nhất định càng cảm thấy dằn vặt hơn con.”
“Vậy   hại con trai của  khi thi đại học thiếu mấy chục điểm, chẳng lẽ   trách   ?”
“Một nửa nguyên nhân là do Tưởng Đạc, một nửa còn  là bởi vì thằng nhóc Lục Ninh  tâm tính  , dù cho chủ nợ  tới nhà đòi nợ thì  nghĩ em trai con cũng chẳng   đến nơi đến chốn .”
Lục U   : “Mẹ, con    nha,  quyết định tặng cho Tưởng Đạc một   ruột đấy , ngay cả con trai  mà  cũng bán luôn.”
Tần Mỹ Trân vỗ vỗ tay cô: “Chẳng qua  cảm thấy nếu bỏ qua nó, con sẽ hồi tiếc cả đời.”
--
Trong điện thoại của Lục U, mỗi khi đến đêm khuya Tưởng Đạc sẽ nhắn cho cô  nhiều tin nhắn, tin nhắn nào cô cùng đều   nghiêm túc, nhưng cho tới  vẫn  trả lời.
JD: “Hôm nay   chọn ảnh cưới, gửi cho em xem một chút. [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]”
JD: “Anh thích em mặc sườn xám nhất, bức ảnh  mặc đồng phục em  thích ?”
JD: “Nghe  Giáng Sinh năm nay sẽ rơi tuyết, hôn lễ của chúng  tổ chức  ngày hôm đó nhất định sẽ  lãng mạn.”
JD: “Cưng, em sẽ đến chứ?!”
Cô cảm nhận  sự tuyệt vọng của , nhưng  vẫn  hề đề cập tới sự kiện , cũng   thừa nhận.
Kết thúc kỳ nghỉ, Lục U trở  tập đoàn Lộc Phong bắt đầu vùi   đống công việc,  bản  bận rộn để  nghĩ đến chuyện  nữa.
Sau khi trở về, qua miệng Thượng Nhàn Thục cô mới  hình như bên ICLO  chút rắc rối,   là nguồn vốn  đứt đoạn, bên chỗ Phó Ân lửa cháy đến mông, bận đến sứt đầu mẻ trán.