Bởi vì Lộc Phong và ICLO  cùng một thuyền, nên ICLO gặp chuyện  may thì những sản phẩm của Lộc Phong   cũng  ảnh hưởng.
Thời điểm Lục U  chuyện , thậm chí cô còn  xác nhận  với Phó Ân mà  tức giận gọi điện cho Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc gần như là bắt máy ngay tức thì, giọng còn mang theo chút mừng rỡ: “Lục U...”
“Tưởng Đạc, chuyện giữa chúng   thể đừng  tổn thương  vô tội  ! Có gì thì cứ nhắm  em, gửi tin thì tỏ  chân thành tha thiết,  lưng   những chuyện  xa,    là  Tưởng  đây em quen   thế!”
Lồng n.g.ự.c Lục U phập phồng, hô hấp  thuận.
Tưởng Đạc kiên nhẫn đợi cô phát tiết xong mới chậm rãi : “Em  hỏi Phó Ân ?”
“Còn cần  hỏi ?”
“Hỏi .”
Nói xong,  cúp điện thoại,
Đây là  đầu tiên  chủ động cúp điện thoại.
Cơn tức của Lục U vẫn  tiêu tan, tay cô run run gọi cho Phó Ân.
Giọng Phó Ân  mệt mỏi rã rời, Lục U hỏi    xảy  chuyện gì,    : “Là tài chính trong nội bộ công ty  đứt đoạn,   chuyện gì lớn, qua   thời gian  thì sẽ  thôi.”
“Là... là Tưởng Đạc  ?”
“Không , mặc dù chúng   kết thúc  bộ hợp đồng với tập đoàn Tưởng thị nhưng Tưởng Đạc cũng coi như quân tử,  bỏ đá xuống giếng.”
“Nếu  cần  giúp chỗ nào thì cứ .”
Nếu   ICLO của Phó Ân thì cũng   Lộc Phong của ngày hôm nay.
Phó Ân thẳng thắn trả lời: “Chút nguy cơ nhỏ  qua một  thời gian nữa sẽ  thôi,  cần quá lo lắng.”
Lục U cúp điện thoại,  chút hậm hực.
Vừa  cô  cơn tức  mụ mị đầu óc, bởi vì những chuyện  đây Tưởng Đạc từng  với tập đoàn Tưởng thị khiến cô nghĩ   cũng liên quan đến .
Hối hận   còn kịp .
Trong lòng Lục U  bao phủ bởi một tầng mây đen,  buồn bực  tối, cực kỳ khó chịu.
Sau đó cô  gửi tin nhắn xin  cho Tưởng Đạc, nhưng  cả nửa ngày cũng  gửi  .
Lục U nhụt chí đặt điện thoại xuống, nhưng mấy phút   nhận  tin nhắn của Tưởng Đạc –
JD: “Không .”
U U Lộc Minh: “Em  định xin  .”
D: “ trong giao diện chat hiển thị đối phương đang nhập tin, nhập hẳn ba phút.”
U U Lộc Minh: “...”
Ai  rảnh rỗi đến nỗi  chằm chằm  màn hình chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-167-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
JD: “ , Than Đá ốm .”
U U Lộc Minh: ?
JD: “Bây giờ qua đây, còn kịp  nó  cuối đấy.”
U U Lộc Minh: ???
Bầu trời hôm đó cũng âm u, mây đen phủ kín bầu trời, xa xa truyền đến vài tiếng sấm rền.
Lục U  ở đầu đường chỗ đèn xanh đèn đỏ  thấy Tưởng Đạc  hai tuần  gặp.
Anh mặc một chiếc hoodie màu đen thoải mái, quần dài tôn lên đôi chân thon dài,  đôi vai săn chắc đeo một cái balo mèo. Balo mèo phối hợp với khí chất lạnh lùng, ít nhiều cũng khiến   thêm vài phần đáng yêu.
Tưởng Đạc cũng  thấy Lục U, hai  cách  một đoạn vạch kẻ đường, trong lúc chờ đèn đỏ, hai  đều  đối phương.
Xương lông mày   cao, bóng tối che giấu đôi mắt, mang theo cảm giác lặng yên như ao nước đọng, chỉ khi  thấy Lục U thì đôi mắt  mới  ánh sáng.
Rất nhanh đèn xanh  sáng lên, Lục U  hề động đậy, Tưởng Đạc tất nhiên cũng  di chuyển.
Mãi cho đến khi đèn đỏ  sáng lên, Lục U đột nhiên cảm thấy   ngu, lập tức xoay  rời .
 lúc , Tưởng Đạc bỗng chạy về phía cô.
Tiếng còi ô tô nối đuôi  vang lên, Lục U  đầu ,  thấy  đang chạy như điên về phía cô, kèm theo đó là tiếng phanh xe chói tai.
Lục U thét lên: “Em  , ...  đừng tới đây vội, chờ .”
Tưởng Đạc   lời dừng chân , đột ngột dừng ngay tại khu vực giảm xóc.
Lục U  thấy sự lo lắng và vội vàng trong mắt . Vì  cô dừng bước, kiên nhẫn chờ  đèn xanh tiếp theo sáng lên.
Đối với Tưởng Đạc mà , mỗi một giây, mỗi một phút, đều là sự dày vò vô tận. Vào giờ phút , dường như   qua cả một đời.
Rốt cuộc đèn xanh cũng sáng lên. Tưởng Đạc sải bước  về phía đối diện, vội vàng bước đến chỗ cô.
Ban đầu còn bước  nhanh,  gấp, mà khi  cách chỉ còn hai, ba mét, bước chân  chậm , mang theo chút rụt rè.
Hai  đều im lặng.
“Than Đá   thế?” Lục U phá vỡ sự im lặng, nhận   mới đón nó từ bệnh viện thú y về: “Nghiêm trọng lắm ?”
Tưởng Đạc trả lời: “Rất nghiêm trọng.”
Trái tim Lục U trùng xuống: “Là bệnh dịch của mèo  là....”
“Ve tai.”
“Cái... cái  mà  bảo em đến  mặt nó  cuối ?”
“Cái  còn  nghiêm trọng?”
“...”
Lục U   cãi  với ,  bộ dáng đeo balo mèo của , trái tim cô cũng mềm  nhiều.