Dường như Tưởng Đạc cũng nhận  cô  hạ hỏa, ngay  đó    gì mà kéo tay cô   con hẻm nhỏ   ở cách đó mấy bước, để cô dựa  tường, cúi đầu hôn lên.
Anh  nhịn , giống như  đây  thể khống chế sự u ám của bản    tìm Hoàng Khẳng, giờ phút   cũng  khống chế   gần gũi cô,  hôn cô,  dục vọng của cô.
Lục U   hôn thì bối rối, ban đầu   động tác gì, đến khi ý thức dần  trở  thì cô đẩy    cho  một cái tát.
Âm thanh giòn giã vang vọng trong con hẻm.
Bị tát bất ngờ, Tưởng Đạc  sửng sốt một chút,  sờ sờ mặt , hai  gần trong gang tấc  đối phương,    cúi đầu hôn sâu lên môi cô.
“Em  rõ  yêu em nhiều  , tại    tổn thương trái tim .” Giọng  đè  thấp,  thở rối loạn, hỏi cô: “Rõ ràng em   đau lòng  .”
“Vậy   rõ  nhà đối với em quan trọng  , tại    tổn thương  nhà em.”
“Bây giờ xin   muộn lắm ?”
“Muộn .”
Lục U  tát cho  thêm một cái.
Sau khi chịu đòn, phản ứng   của Tưởng Đạc nhanh hơn  ,  chút do dự hôn lên má cô.
“Chát!” Lại tát thêm cái nữa.
Sau cái tát ,  là một nụ hôn, hôn lên đôi mắt xinh  của cô.
“Chát!”
Anh hôn lên cằm và cổ cô.
“Anh sợ em sẽ rời .”
“Anh    chuyện như , em cũng sẽ rời khỏi .”
“Vậy thì ...  còn gì cả.”
Anh nâng mặt cô lên, tuyệt vọng hôn lên môi cô.
Vào ngày Giáng Sinh, vài đồng nghiệp ở Lộc Phong hẹn  buổi tối  hát karaoke, gọi Lục U cùng .
 tâm tình Lục U  yên,   bao lâu  trở về về nhà.
Trong nhà lúc   náo nhiệt,   cửa  ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Sau khi Lục U  nhà thì thấy  bức tường màu trắng  dán một hình xx  lớn.
Lục Ninh đeo tạp dề, đang ở trong bếp  việc giúp bố,  đang   ghế salon nhặt đậu đũa, bà  thấy cô về thì mỉm  hiền hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-168-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U  hiểu hỏi: “Mọi ... đang  gì thế?”
“Ăn tết đó.”
“ đây là lễ Giáng Sinh của phương Tây mà,      giống năm mới thế?”
Lục Ninh bưng bát canh nóng hổi  khỏi bếp, : “Bởi vì hôm nay là ngày đại hỷ của chị đó.”
“Ai bảo hôm nay là ngày đại hỷ của chị.”
Tần Mỹ Trân buông đậu đũa xuống  : “Buổi chiều Tiểu Đạc  bảo   đưa váy cưới đến, đang treo trong phòng con đấy,   một cái .”
Lục U buồn bực : “Không  .”
Lục Vân Hải ló đầu khỏi phòng bếp,  xen : “Mà  chứ, kĩ thuật may cái váy cưới   thật đấy,  bới móc  gì, cực kỳ hài lòng.”
Tần Mỹ Trân chê  ông: “ thấy  con rể  ông cũng chẳng  gì để bới móc, cực kỳ hài lòng nhỉ.”
“Đương nhiên còn  xem ý của Lục U,  miễn cưỡng, ha ha ha, tuyệt  miễn cưỡng.”
Lục U   ghế salon, giúp  nhặt đậu đũa,  một nhà   chuyện vui vẻ  cự cãi  vài câu,  khí vô cùng hài hòa, bức xx đỏ  tường  cũng  còn quá kì lạ nữa.
Lục Ninh chạy  phòng Lục U lấy chiếc váy cưới trắng tinh , lắc lắc  mặt Lục U.
Áo cưới trắng tinh tuyệt , tựa như đám mây  trời cao, phần váy xòe bằng vải voan xếp lớp như bánh ga-tô nhiều tầng,  áo điểm xuyết từng hạt cườm màu bạc sáng, trông  giống một dải ngân hà rực rỡ.
Lục U liếc mắt  váy cưới, trong lòng  chút xúc động. Đây là chiếc váy cô  thử qua vô  , mỗi một  đều bao hàm niềm hân hoan, vui sướng và chờ mong.
Lục U  Lục Ninh, cô : “Xem bộ dạng em hình như  mặc thử lắm nhỉ.”
Lục Ninh  đáp: “Nói thật  mà, nếu em mà là em gái chị thì em sẽ  chút do dự mặc    chị gả cho  Tưởng Đạc . Anh Tưởng Đạc là   rể   bao.”
Lục U vứt một cọng đậu đũa   : “Anh  gián tiếp hại em ném điểm thi đại học  đấy, em còn ở đây  đỡ cho   nữa.”
“Vốn dĩ lúc đó tâm trạng em vốn   mà.”
Lục Ninh ôm váy cưới  xuống bên cạnh Lục U, im lặng một lát  mới nghiêm túc : “Đường đời  rộng, bất kể thế nào em  lựa chọn con đường mà    . Chị, chị cũng  thể lựa chọn thứ  mong  nhất mà.”
Mặc dù Lục Ninh   nhưng trong lòng Lục U vẫn còn vướng mắc, vẫn  thể buông xuống , cô lắc đầu,   ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm m.ô.n.g lung, ánh trăng cũng  sáng, hình như   dấu hiệu rơi tuyết.
Trận tuyết đầu mùa hôm nay sẽ trì hoãn tương lai.
...
Hôn lễ do một tay Tưởng Đạc chuẩn , địa điểm tổ chức là khách sạn cao cấp Hồ Khu  gần chung cư Long Thành Dữ Hồ.