Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 17: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:13:24
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Tư Địch nhướng mày cười nói: “Chị làm gì chứ, sao lại tại chị.”

“Thế sao em ấy lại khóc!”

“Ai chọc em ấy, ai mà biết, dù sao cũng không phải chị à.”

Tưởng Đạc nhanh chóng chạy về, cầm viên kẹo sô cô la đen ra, bóc giấy gói kẹo, nhét hết vào trong miệng Lục U, dịu dàng dỗ: “Không khóc, ngoan nào.”

Lục U vừa nhai kẹo vừa hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Tuyệt giao đi.”

“Được, em đừng khóc nữa.”

“Anh còn nói được!”

Cô khóc còn ghê hơn.

Tưởng Tư Địch nhìn hai đứa nhỏ này, thật ra sâu trong lòng cảm thấy, dù đôi mắt bà nội không tốt, nhưng trong lòng như tấm gương sáng. Bà đã cho Tưởng Đạc, đứa cháu riêng bất hạnh này một mối hôn sự tốt.

Sự bất công phải chịu mấy năm nay, có lẽ sẽ luôn tồn tại trong lòng thiếu niên, trở thành vết sẹo khó lành. Nhưng mà, tình yêu cũng sẽ xoa dịu mọi nỗi đau trên đời.

“Túi khóc nhỏ.” Cô ấy vỗ đầu Lục U: “Em phải bảo vệ nó thật tốt nhé.”

Lục U còn nhớ, chị Tưởng Tư Địch đã nhờ cô bảo vệ Tưởng Đạc. Một thời gian dài, mãi cô vẫn không hiểu, cô có năng lực gì để bảo vệ Tưởng Đạc chứ? Cô ngốc nghếch, cũng không biết đánh nhau, còn rất thích khóc, đa số thời gian đều là Tưởng Đạc bảo vệ cô.

Sau này, Tưởng Đạc ngày càng trở nên tệ hại, đôi khi cô thấy anh còn cảm thấy sợ, hai người càng lúc càng xa nhau. Cho đến khi lên đại học, cô có bạn trai, Tưởng Đạc thì đi luôn. Ngay cả một câu… cũng không để lại cho cô. Đây là điều cô luôn canh cánh trong lòng.

Lục U thoát ra khỏi hồi ức, hỏi Thẩm Tư Tư: “Chuyện ngày hôm nay có ảnh hưởng tới công việc của cậu không?”

“Không đâu, thật ra cổ đông lớn nhất của Tạp chí Mạc Toa vẫn là phu nhân chủ tịch, tên đầu heo Đàm Hạc kia dựa vào vợ mà còn không an phận, làm loạn với trợ lý trong văn phòng, có lẽ ngày mai sẽ phải thu dọn hành lý khăn gói ra đi thôi.”

“Giới hào môn thật loạn.”

“Chiều nay La Yên Ngữ đã trình đơn từ chức rồi, nghe nói Tưởng Đạc còn chỉ ra chỗ bọn họ làm tình, anh ta cũng thật tàn nhẫn.”

Gương mặt Lục U hơi phiếm hồng, không dám tiếp tục nói nữa.

Thẩm Tư Tư nhìn cô, cười nói:

“Ôi trời, cậu xấu hổ cái gì chứ.”

“Không có.”

“Mặt đều đỏ lên rồi.” Thẩm Tư Tư chớp đôi mắt, bỗng nhiên đứng dậy từ trên giường: “Đờ mờ, không lẽ cậu vẫn còn là…?”

Lục U nhếch miệng với cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-17-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

“Điều này lạ lắm sao?”

“Mẹ nó, cậu đúng là công chúa nhỏ mà, quá thuần khiết! Có phải Hứa Trầm Châu không được không?”

Thẩm Tư Tư như chú chó bò đến trước mặt cô, vẻ mặt nhiều chuyện: “Nói đi, nói đi nói đi, là anh ta không được, hay là cậu vẫn luôn nghĩ tới thanh mai trúc mã của cậu…?”

Gương mặt Lục U hoàn toàn đỏ ửng: “Liên quan gì đến Tưởng Đạc! Đừng nói lung tung.”

“Nè, thanh mai trúc mã với cậu có không ít người là nam đâu, tớ có nói là Tưởng Đạc sao? Trong lòng cậu có quỷ.”

“Không có!”

Lúc này, cửa phòng có người gõ: “Chị.”

Lục U quay đầu nhìn lại, là em trai Lục Ninh đang học lớp 12 của cô đã về. Lục Ninh cao 1m87, đứng ở cửa, đỉnh đầu có thể chạm đến khung cửa, ánh mắt dịu dàng dính lấy chị gái, đẹp trai như bảo bối nhân gian.

Lục Ninh bất mãn nhìn Thẩm Tư Tư: “Thẩm Tư Tư, chị đừng dạy hư chị của tôi.”

Thẩm Tư Tư kinh ngạc nhìn Lục Ninh: “Má ơi! Lục Tiểu Ninh sao lại đẹp trai như vậy! Lúc chị gặp em, em vẫn còn là một đứa nhóc mập mà!”

Cô ấy nói rồi dẫm lên dép lê đi tới trước mặt cậu, nhón chân đo chiều cao: “Thằng bé này, em ăn gì lớn lên vậy! Còn gầy đi nhiều nữa, hoàn toàn biến thành tiểu thịt tươi rồi! Có hứng thú làm người mẫu không, chị đưa em vào giới thời trang làm việc.”

Lục Ninh lúng túng đẩy cô ấy ra, nói: “Chị phiền thật đấy.”

“Sao lại nói chuyện với người lớn thế hả.”

Lục Ninh ngồi xuống bên cạnh Lục U, dựa vào người cô. Dù đã biến thành người lớn, nhưng cậu vẫn giống như khi còn nhỏ, thích thân cận cô, cũng rất dính lấy cô.

“Chị, chị đừng chơi với cô gái này, chị ta dạy hư chị đấy.”

Lục U ôm bả vai cậu: “Không lễ phép, đây cũng chị, gọi là chị Thẩm.”

Lục Ninh cố chấp gọi cô ấy: “Thẩm Tư Tư.”

“Thôi thôi, đứa trẻ này… Từ nhỏ đã bất hòa với tớ rồi, cứ như tớ từng nhảy nhót trên phần mộ nhà nó vậy.”

Lục U duỗi tay đánh cô ấy: “Cậu cũng muốn mắng luôn cả tớ đúng không.”

“Được rồi, buổi tối tớ còn phải tăng ca, đi trước đây.”

Lục U sai khiến Lục Ninh: “Đi tiễn khách đi.”

“Không đi.” Lục Ninh vẫn bám dính lấy Lục U: “Chị ta không phải là khách.”

Lục U đưa Thẩm Tư Tư ra sân, lại cảm ơn cô ấy một lần nữa, hơn nữa còn muốn đưa tiền chỉ thêu cho cô ấy. Thẩm Tư Tư đè tay cô xuống, nói với cô: “Hai chúng ta còn xa lạ sao. Hồi đại học, gia đình tớ bị ép trả nợ, cậu cũng giúp tớ rất nhiều mà không nhận tiền mà. Bây giờ chị đây không có bản lĩnh, không trả được ơn lớn của cậu, nhưng mấy việc nhỏ này thì cậu đừng dùng tiền sỉ nhục tình chị em plastic của chúng ta.”

Loading...