Lục U cầm lấy điện thoại, chần chừ một lát, quyết định gửi tin nhắn.
Mà gần như cùng lúc đó, tin nhắn của Tưởng Đạc  gửi tới –
“Cưng, tạm thời    dũng khí để  xin , cho nên  quyết định rời  một thời gian, chờ đến khi  trở về,  sẽ khôi phục  dũng khí.”
Dũng sĩ diệt rồng nâng kiếm lên, c.h.é.m c.h.ế.t ác long trong lòng , giành  vinh quang.
Đến khi đó, cô sẽ hiểu trái tim .
Tay Lục U rơi run run, dòng tin “em tha thứ cho ”  ghi xong cũng  thể gửi  .
Gần hai tháng qua, mỗi ngày của Lục U đều trôi qua trong sự chờ đợi lo lắng.
Nhất là khi cô  tin từ chỗ Hạ Minh Phi: “Lần hành động   an , cực kỳ an , chỉ là  ngoài công tác mà thôi.”
   càng   thì lòng Lục U  càng bất an.
Nếu hành động  thật sự an  thì với tính cách của Hạ Minh Phi, tuyệt đối sẽ thêm mắm dặm muối để cho nó nghiêm trọng hơn, cố ý khiến cô suy nghĩ, lo lắng thêm vài phần.
 bây giờ    mở miệng   “an ”, “an ”,  chứng tỏ nhiệm vụ    những  an , hơn nữa còn  khả năng cực kỳ nguy hiểm.
Cuối cùng  cuối mùa xuân, đội cảnh sát bên  cũng  tin tức. Vụ án kéo dài tháng trời rốt cuộc cũng  triệt phá, tội phạm cũng  bắt giam.
Các phương tiện truyền thông cũng đưa tin về tin tức  công khai trong vụ án : Tưởng Đạc trực tiếp cải trang thành một tay buôn ma túy   bắt  đó,  trộn  tổ chức và trở thành   vùng...
Lục U xem  tới một phút  tắt .
Cô thực sự  dám  cụ thể. Lục U giống như một con đà điểu vùi đầu  trong đất để né tránh nguy hiểm, cô thà nhắm mắt  cũng  dám xem rốt cuộc   trải qua giây phút nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc như thế nào.
Sau khi Tưởng Đạc và đội cảnh sát từ vùng biên giới trở về, Hạ Minh Phi gọi cho luc đầu tiên: “Tiểu U, về  nha, trong cục đang mở đại hội khen thưởng,  em   thấy câu , bên chỗ chúng  sắp xong ,  mau tới đây .”
“Cảm ơn  Phi.”
Lục U đặt điện thoại xuống, trong lòng cũng  nghi ngờ, tại    là Tưởng Đạc tự gọi điện thoại cho cô. Chẳng lẽ vẫn còn tức giận chuyện cô  xuất hiện trong hôn lễ .
Nỗi nhớ thương và lo lắng trong hai tháng   gột rửa tất cả quá khứ.
So với an nguy của , những chuyện khác... thật sự chẳng đáng  .
Lục U  so đo những chuyện  qua nữa, chỉ thầm nghĩ   thấy  sớm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-172-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Hạ Minh Phi  cô  thể   buổi lễ khen thưởng của nội bộ đội cảnh sát, nhưng cô vẫn  bên ngoài đợi buổi lễ kết thúc.
Nhiều , bên trong  truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Nó dường như  một chút gì đó gần gũi với nỗi nhớ.
Lục U đợi  nửa tiếng, cuối cùng, từng cảnh sát mặc sắc phục  lượt   khỏi hội trường, tụ tập thành tốp năm tốp ba, sôi nổi thảo luận về tình tiết của vụ án.
Những cảnh sát    ngoài thì ngay  đó, Tưởng Đạc và Hạ Minh Phi cũng bước  khỏi cánh cửa.
Lục U  lên, chỉ liếc mắt  khóa  hình bóng  trong đám đông.
Anh mặc cảnh phục thẳng thớm,  hình cao lớn, khỏe khoắn, mỗi chiếc khuy áo đều  cài cẩn thận, lộ  nét nghiêm túc.
Trên tay  cầm một bó hoa, hiển nhiên  mới  nhận trong lễ khen thưởng.
Trái tim của Lục U  nhịn  mà đập rộn ràng.
Cô thật sự...  nhớ .
Hạ Minh Phi trông thấy Lục U thì vẫy vẫy tay về phía cô,  đó lôi Tưởng Đạc  tới  mặt cô.
Lục U thấp thỏm  Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc cũng cùng lúc  cô, hai  dường như  chút rụt rè.
“Ca ca...”
“Cô gái , hình như   gặp .”
Hai  gần như cũng mở miệng.  khi  thấy câu  của , Lục U nhất thời ngơ ngẩn.
Những lời , là   với Hạ Minh Phi.
Hạ Minh Phi lúng túng lấy tay xoa xoa mũi, kéo Lục U đến bên cạnh, nhẹ giọng : “Không   đó  một đoạn thời gian tam gia  gián đoạn trí nhớ ,  một  việc  nhớ . Trong nhiệm vụ   gặp một  tình huống ngoài ý , chứng mất trí nhớ nghiêm trọng hơn .
Lục U  tin  hỏi : “Anh   ... mất trí nhớ á?”
“Không   bộ,   còn nhớ  nhiều chuyện, như là  phận của , trách nhiệm, nhưng những chuyện và  khiến   đau lòng thì xuất phát từ cơ chế tự bảo vệ của đại não,  tự động loại bỏ , nhưng em yên tâm, bác sĩ  sẽ khôi phục nhanh thôi.”
Lục U cảm thấy đây thật sự là một trò đùa, thậm chí cô còn nghi ngờ Tưởng Đạc và Hạ Minh Phi cấu kết lừa cô nữa kìa.
“Coi em là đứa trẻ ba tuổi ?”