Một người đàn ông cao lớn mà trên tay lại buộc một quả bóng bay hình thù ngộ nghĩnh, có phần hơi mâu thuẫn.
Nhưng trong mắt Tưởng Đạc lại mang theo ý cười, để mặc Lục U thắt nơ trên tay anh.
Tưởng Nhu nổi m.á.u ghen nói: “Mama mua bóng bay cho baba mà không cho con, hứ, mama yêu baba nhiều hơn yêu con.”
“Nhu Nhu có baba và mama đưa con đến công viên chơi, hạnh phúc biết bao.” Lục U cúi xuống và thì thầm vào tai cô bé: “Nhưng khi baba còn nhỏ, không có người thân đưa baba đến công viên, càng không có người thân mua bóng bay cho baba.”
Tưởng Nhu nhíu mày: “Ưm, baba thật đáng thương.”
“Cho nên từ nay về sau, Nhu Nhu và mama phải ở bên cạnh baba, yêu baba nhiều hơn một chút nha.”
Tưởng Nhu dùng sức gật đầu: “Con đảm bảo!”
Sau đó, cô bé không còn ghen tị nữa, một tay ôm baba, một tay ôm mama, chơi trong công viên gần nửa ngày, cô bé cười đến nỗi các cơ trên mặt đau nhức.
Buổi trưa, bọn họ đi tới một căn nhà cũ.
Có một hộp thư hình trụ màu xanh lá cây bên cạnh cửa hàng, hộp thư đã bị gỉ và lớp vỏ bên ngoài đều đã phai màu.
Trên tấm biển lung lay trước cửa hàng, có một vài chữ được viết – “Sứ giả thời gian”.
Lục U ngạc nhiên nói: “Ôi, đã nhiều năm như vậy mà cửa hàng này vẫn còn ở đây sao?”
Tưởng Nhu lập tức hỏi mẹ: “Cửa hàng này bán gì thế ạ?”
Lục U kiên nhẫn giải thích: “Đây là một cái bưu điện, nhưng người gửi thư không phải là cho người của hiện tại, mà là tương lai.”
Tưởng Nhu cái hiểu cái không gật gật đầu: “Chơi vui vậy! Mama, chúng ta vào xem một chút đi!”
“Ừ.”
Lục U quay đầu nhìn Tưởng Đạc.
Nhìn dòng chữ “Sứ giả thời gian” trong đầu Tưởng Đạc hiện lên cảnh tượng lúc nhỏ.
Chuyến đi đến công viên lần đó là dấu chấm hết cho những kỷ niệm thời thơ ấu của anh.
Sau đó, anh hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.
“Ca ca, vào xem thử đi.” Lục U nắm tay anh.
Mặc dù đã kết hôn nhiều năm nhưng cô vẫn có thói quen gọi anh là ca ca, giống như khi còn bé.
Tưởng Đạc là chồng của cô, cũng mãi là ca ca của cô.
Trong lòng Tưởng Đạc ấm áp, cầm lấy tay cô, đi bước vào căn phòng nhỏ “sứ giả thời gian”.
Trong phòng có các loại bưu thiếp, các loại phong bì, và đủ loại vật dụng nhỏ xinh xắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-176-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Không gian bên trong rất lớn, đi tiếp vào bên trong là một căn phòng nhỏ, bốn bức tường đều là tủ nhỏ.
Trên mỗi ngăn tủ nhỏ lớn bằng lòng bàn tay được dán nhãn của các khoảng thời gian khác nhau.
Dưới ánh sáng ấm áp, các nhãn dán khác nhau khiến Lục U cảm thấy như cô đang ở trong dòng sông dài của thời gian.
Cửa hàng này vẫn giống như trong ký ức, không có bất kỳ thay đổi nào.
Lục U nhớ lại năm đó, hai người đều không viết cho bản thân ở tương lai.
Mặc dù chỉ là trẻ con, nhưng bọn họ cũng không tin rằng cửa hàng này có thể gửi những bức thư của họ tới tương lai.
Nếu viết thì có lẽ bây giờ có thể nhận được rồi. Nghĩ đến đây, Lục U cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tại quầy thanh toán của cửa hàng, một người đàn ông để râu quai nón đang chơi game, lười biếng hỏi: “Viết thư hay nhận thư?”
“Chỉ xem qua thôi.” Lục U trả lời.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, hai mắt lập tức sáng lên: “Mà, hai người đã từng đến đây à?”
Lục U bật cười: “Ông chủ, trí nhớ của ông tốt thật đấy, còn nhớ chuyện lúc đó tôi nghi ngờ cửa hàng của ông!”
Người đàn ông có râu chỉ vào đầu ông ta: “Tôi đã nói rồi, tôi nhớ tất cả những khách hàng đã từng đến cửa hàng.”
“Mặc dù cửa hàng của ông đã mở rất nhiều năm, khiến bức thư có thể thực sự đến tay bản thân trong tương lai, nhưng ông có thể quay ngược thời gian sao?”
Người đàn ông nói một cách bí ẩn: “Có khi, thực sự có thể đấy.”
Đương nhiên Lục U không tin được chuyện vô căn cứ như vậy, cô nhìn về phía Tưởng Đạc: “Muốn thử chút không?”
Tưởng Đạc dường như không quan tâm tới những gì người đàn ông nói là đúng hay sai, anh chỉ cảm thấy nó có chút thú vị, vậy nên anh nói: “Chơi một chút đi.”
“Được rồi!” Ông chủ lập tức lấy giấy và phong bì thư: “Viết xong thì bỏ vào phong bì, nhớ ghi rõ năm, tuổi nhận thư.”
Lục U thấy Tưởng Đạc không viết, chỉ đưa bút cho cô thì hỏi: “Chàng trai, cậu không viết à?”
Tưởng Đạc lắc đầu: “Tất cả mọi thứ ở hiện tại đã là sự an bài tốt nhất rồi, anh không hối hận.”
Anh đã có được những gì anh muốn nhất, tương lai mà anh mong đợi đã đến và anh không hề hối tiếc.
Lục U cười nói: “Chẳng lẽ anh không muốn viết mấy con số trúng xổ số, hay kể cho quá khứ của bản thân về đề thi đại học à?”
Tưởng Đạc chọc vào chóp mũi Lục U: “Em nghĩ anh cần cái này sao?”
“...”
Đúng là, không cần thật.
Xét về tài sản mà anh đang sở hữu thì mấy giải xổ số đúng là vô nghĩa với anh. Còn về đề thi đại học, năm đó Tưởng Đạc là thủ khoa của tỉnh, anh nhắm mắt đưa chân cũng được điểm cao.