Trên đời , dường như thực sự   bất cứ thứ gì  thể gây ấn tượng với , bởi vì   thể tự     thứ  .
Lục U suy nghĩ một lúc  hỏi: “Anh...   nhắc nhở quá khứ của ... về chuyện  ?”
Vẻ dịu dàng trong mắt Tưởng Đạc tan biến, phủ lên một tầng mây đen.
Anh  Lục U đang nhắc đến việc    bắt cóc  năm mười ba tuổi và trải qua cơn ác mộng lớn nhất trong đời.
Tưởng Đạc nghĩ tới tình huống lúc đó, kỳ thật  cũng  lựa chọn.
Vào thời điểm đó,   thể chọn tránh né tất cả những điều , nhưng... nếu  tránh né tất cả, thì...
Tưởng Đạc nhắm mắt , một hồi lâu  mới lắc đầu: “Không hối hận.”
Khi đó   lựa chọn , cho dù  cơ hội  đổi tất cả,  cũng sẽ lựa chọn như  và  bao giờ hối hận.
Lục U  tờ giấy  thư  mặt, do dự mấy giây, cuối cùng  xuống một câu.
Tưởng Đạc  hối hận, nhưng cô  hối hận.
Tưởng Đạc  tiếc nuối, cô .
Tưởng Đạc  cô đặt bút , nhưng  hỏi cô  gì.
“ .” Râu quai nón nhắc nhở: “Bức thư   cho chính , tuyệt đối   cho ai xem, chỉ để  cô  mà thôi.”
Lục U thấy    như thể bức thư  thực sự  thể vượt qua thời gian và  gian để đến  tay  khi còn trẻ.
Mặc kệ thế nào, chơi một chút cũng .
Lục U đặt bút xuống, bỏ giấy  thư  trong phong bì.
Tưởng Nhu  động tác của  thì : “Mama  nhanh quá.”
Lục U  nhẹ : “Mama chỉ   một câu,  nhiều quá... Sẽ  bạn nhỏ sợ hãi.”
“Thì  là thế.”
Nếu khi  còn nhỏ nhận  một bức thư thật dài từ  của tương lai, chắc chắn sẽ sợ hãi đến rối loạn tinh thần!
Lục U cất lá thư  trong phong bì, hỏi Tưởng Đạc: “Anh còn nhớ ngày chúng  đến công viên là ngày nào ?”
“Vẫn nhớ, mười ba tuổi, ngày Một tháng Mười ngày Quốc khánh, nên công viên   nhiều .”
“Trí nhớ ca ca thật .”
Lục U  thời gian lên phong bì –
Gửi: Bạn học Lục U năm mười ba tuổi.
...
Hai  dẫn con gái  khỏi cửa hàng, Lục U tò mò hỏi Tưởng Đạc: “Ca ca,  thật sự  hối hận ?”
Tưởng Đạc nghĩ đến bản   khi đó, mặc dù u ám nhưng  lưu luyến ánh sáng và sự ấm áp cô dành cho .
“Ai    chứ.” Tưởng Đạc  cô,  đó  Tưởng Nhu bên cạnh: “ những thứ đó  còn quan trọng nữa.”
Mãi mãi mà  mong   ở ngay  mắt .
“ , em   gì cho quá khứ của  thế?”
Lục U : “Đương nhiên em  thể  cho   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-177-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Ánh trời chiều ấm áp chiếu  khuôn mặt Tưởng Đạc, khiến  trông  dịu dàng.
Anh đặt tay lên eo cô, giọng điệu tùy hứng: “Bà xã, nhưng    mà.”
“Ui cha, đừng  gọi là bà xã, buồn nôn quá .”
“Cưng.”
“...”
Lục U: “Thôi cứ gọi là bà xã , cám ơn.”
Lục U ngẩng đầu lên,  hoàng hôn ở phía xa, : “Tiếc nuối của em  liên quan đến .”
Hai mươi năm , các tòa nhà cao tầng vẫn   xây dựng  các con đường của thành phố Thanh Phù, hầu hết   sống trong khu tập thể, tất nhiên,  bao gồm các gia đình giàu  sống ở ngoại ô thành phố.
Ánh hoàng hôn phủ sắc vàng lên thành phố.
Kiều Mỹ Vân bước  từ cửa hàng tiện lợi,  tay cầm một que đá, bẻ   dưa cho Lục U –
“Nè, vị dâu tây đó.”
Lục U  xuống cái bóng do hoàng hôn phủ xuống, lẩm bẩm: “Tâm trạng  .”
“Thế thì thôi,  sẽ ăn nó một .”
“Đưa đây!”
Cô giật lấy que kem, cắn một miếng.
Que kem tan  trong miệng, thấm  ruột gan, xua tan cái nóng mùa hè.
Dù tâm trạng   nhưng kem vẫn  ăn.
Kiều Mỹ Vân và Lục U cùng   bộ về  giờ học, cô bé hỏi: “Tại  tâm trạng   tệ thế? Hôm nay  còn  giáo viên khen ngợi trong lớp vẽ mà.”
Lục U giả bộ thở dài: “  thích thằng nhóc .”
“Ai cơ?”
“Chính là thằng nhóc đáng ghét .”
Một lúc lâu Kiều Mỹ Vân mới nhận  Lục U đang  về đứa em trai nhỏ của cô bé.
“Nó tên là gì nhỉ, Lục Ninh Ninh ?”
“Lục Ninh, cả ngày chỉ  , phiền c.h.ế.t  .”
“ thế, mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa đều thế cả.”
Lục U đá bay hòn sỏi bên đường: “Dì Vương ở bên cạnh , nếu bố    em trai  sẽ  thích  nữa.”
“Tại ?”
“Nói là con trai  thể nối dõi tông đường, nhưng con gái thì  thể.”
“Còn lâu nhé, đừng  bà   bậy, bố    , sẽ  trọng nam khinh nữ .”
Trong lòng Lục U cùng  chắc lắm. Cả ngày bố  đều ở cạnh thằng nhóc , cô bé cảm giác  buồn nhẹ.
 lúc , đám nhãi ranh Tưởng Hằng như mấy con khỉ lao  từ vườn hoa  chạy về phía đài phun: “Tiêu diệt kẻ ! Công lý thuộc về chúng !”