“Chắc bọn nó lại bắt nạt người ta rồi! Đi xem nào!” Kiều Mỹ Vân kéo Lục U vội vàng đuổi theo.
Trong miệng Lục U còn ngậm kem, thở hổn hển chạy theo Kiều Mỹ Vân đến một bãi cỏ hẻo lánh phía sau đài phun nước.
Vừa liếc mắt đã thấy mấy tên nhóc Tưởng Hằng đang cầm s.ú.n.g cao su b.ắ.n đá vào một cậu bé với thân hình nhỏ nhắn đứng trong góc tường.
Bọn nhóc bao vây lấy cậu khiến cậu không có nơi nào để trốn.
Cậu bé mặc chiếc áo phông màu đen bẩn thỉu, mặt trước của áo đã phai màu, nhìn không ra là nhân vật hoạt hình nào cả.
Hai tay cậu nắm chặt, cắn chặt môi dưới, môi đã bị cậu cắn trắng bệch.
Mặc dù trông rất bẩn thỉu và nghèo túng, nhưng Kiều Mỹ Vân vẫn thấp thỏm nói khẽ vào tai Lục U: “Thằng nhóc đó đẹp trai ghê.”
Lục U học lớp mẫu giáo lớn, đại khái cũng có nhận thức về thẩm mỹ để đánh giá sơ bộ về việc con trai có đẹp trai hay không.
Ví dụ như Vương Tùng Đào, người nổi tiếng nhất trong lớp, rất đẹp trai.
Tưởng Hằng thì không ưa nhìn, vì nó thiếu một chiếc răng cửa.
Mà cậu bé trước mặt mặc dù quần áo lấm lem, sắc mặt trắng bệch, nhưng môi đỏ hơn anh đào, đôi mắt trong veo như quả cầu thủy tinh, thực sự vô cùng xinh đẹp.
Tưởng Hằng tiến lại gần cậu ta thêm hai bước rồi dùng s.ú.n.g cao su b.ắ.n vào mặt cậu.
Viên đá bay nhanh, cậu bé dùng cánh tay chặn nó lại, nhưng vẫn đau phải rên lên một tiếng.
Mấy thằng nhóc này đã coi cậu như một tấm bia rồi lần lượt lấy đá b.ắ.n cậu. Nhưng bọn nó b.ắ.n không chính xác lắm, vài lần đều không thể b.ắ.n trúng cậu. Thế là bọn nó học Tưởng Hằng, đến gần rồi b.ắ.n lên mặt, vừa chuẩn vừa ác.
“Bắt nạt người ta vừa thôi chứ.”
Lục U đang định bước tới thì Kiều Mỹ Vân nắm lấy cô: “Cậu làm gì đấy?”
“Bọn nó lấy nhiều bắt nạt ít.”
“Đừng ngớ ngẩn nữa, đó là Tưởng Hằng đấy.”
“Vậy thì sao?”
“Mấy đứa trẻ xung quanh đều không dám chọc giận nó. Mẹ tôi nói, ầm ĩ với ai chứ đừng ầm ĩ với nhà họ Tưởng. Gia đình họ có quyền có thể... không trêu được đâu.”
“Mẹ tôi có nói như vậy đâu.”
“Cậu tin tôi đi.” Kiều Mỹ Vân kéo Lục U rời đi: “Mặc kệ đi, đến nhà tôi xem phim hoạt hình.”
Lục U đi được vài bước, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Đầu cậu bé bị xây xát, trên mái tóc đen hình như có vết máu.
Đá không ngừng b.ắ.n về phía cậu, hơn nữa bọn nhãi kia càng ngày càng tiến lại gần cậu, lực sát thương cũng càng ngày càng lớn. Thậm chí Tưởng Hằng còn b.ắ.n thẳng vào đầu cậu.
“Thực sự... bắt nạt người khác quá rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-178-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U thoát khỏi sự lôi kéo của Kiều Mỹ Vân, đi đến trước mặt Tưởng Đạc, mở rộng vòng tay làm tư thế bảo vệ, che chắn cậu sau lưng: “Đừng bắt nạt trẻ con nữa!”
Lục U là cô bé xinh nhất trong toàn bộ tiểu khu. Ngay cả mấy đứa cứng đầu như Tưởng Hằng và đám bạn của nó cũng không thể không đỏ mặt khi nhìn thấy cô bé.
Nhìn thấy Lục U đứng trước mặt Tưởng Đạc, nó đặt s.ú.n.g cao su xuống rồi nói: “Lục U, đừng xen vào chuyện của người khác.”
“Mấy người đánh cậu ấy chảy m.á.u rồi!”
“Là do nó đáng đời, ai bảo nó là đồ con hoang.”
“Mấy người đã đánh người ta còn mắng người ta nữa à!”
“Nó vốn dĩ là đồ con hoang, không biết xấu hổ.”
Một thằng nhóc nhặt s.ú.n.g cao su lên, b.ắ.n Lục U một cái.
Viên đá b.ắ.n vào cánh tay Lục U, Lục U sợ hãi hét lên: “Đau quá đi.”
Tưởng Hằng tức giận quay đầu lại: “Dừng lại, ai bảo mày b.ắ.n em ấy.”
“Nhưng nó... bảo vệ thằng con hoang.”
“Thế cũng không được.”
Trong khi bọn nó đang tranh cãi, Lục U nắm lấy tay Tưởng Đạc, kéo cậu bỏ chạy.
Kiều Mỹ Vân cũng vội vàng chạy theo, ba người cùng nhau chạy vào bụi cây trên con đường dành cho người đi bộ, đến khi chắc chắn không bị đuổi kịp mới dừng lại, khuỵu gối thở hổn hển.
Tưởng Đạc cựa người thoát khỏi tay Lục U, sau đó đẩy cô bé một cái.
Lục U bị cậu đẩy ngã xuống đất.
Cậu nhìn cô bé từ trên cao, ánh mắt thờ ơ, cả người toát ra cảm giác không ai có thể tiếp cận.
Kiều Mỹ Vân thấy Lục U bị cậu đẩy ngã xuống đất, tức giận nói: “Cậu không phân biệt được tốt xấu đấy à.”
Tưởng Đạc không nói một lời, nhìn chằm chằm vào hai cô bé, giống như một con sói cô độc bị thương, đầy cảnh giác và thù địch với thế giới này.
Kiều Mỹ Vân đỡ Lục U dậy, vỗ nhẹ vào chiếc váy trắng của cô bé, nói: “Đi thôi, mặc kệ cậu ta.”
Lục U và Tưởng Đạc nhìn nhau, dường như nhận ra sự mong manh ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng của cậu.
Cô bé bước tới gần cậu rồi hỏi: “Anh mới chuyển đến đây ạ? Em chưa gặp anh bao giờ. Đừng gây chuyện với đám người Tưởng Hằng, bọn em cũng không dám gây sự với anh ta đâu.”
Cậu bé vẫn không nói gì.
“Tên em là Lục U, Lục của U u lộc minh, cậu tên là gì?”
[1] đoạn này Lục U nói sai vì Lục và Lộc đều có pinyin là lu4)