“Vậy thì còn phải học hỏi thêm từ thằng bé đấy.”
“Nhưng mà... tại sao anh ấy không thể đi học mẫu giáo với bọn con ạ?”
Lục Vận Hải cười: “Con cho rằng ai cũng giống như con, ngày nào cũng có thịt có cá ăn, được nuôi thành trắng trẻo mập mạp như thế này, còn có thể đi học mẫu giáo quốc tế sao. Mẹ của thằng bé đã qua đời, được nhà họ Tưởng đưa về nuôi dưỡng như con ch.ó con mèo, chó mèo nhà người ta còn được cho ăn no, thằng bé ấy à, bố nghe nói thậm chí nó còn không đủ no. “
Lục U cau mày: “Ôi, anh ấy thật đáng thương.”
Tần Mỹ Trân ngăn Lục Vân Hải tiếp tục nói: “Anh là đàn ông mà sao còn lắm miệng phụ nữ thế, việc của nhà họ Tưởng chúng ta có thể nói bậy được sao, nhất là trước mặt bọn trẻ nữa.”
“Rồi rồi rồi, chúng ta không thể chọc vào bọn họ, nhất là vị Tưởng phu nhân kia, thực sự không thể chọc vào, haha, không nói nữa.”
Lục U vẫn muốn hỏi thêm, nhưng dù cô bé có hỏi gì thì Lục Vân Hải cũng không chịu nói, nên đành bó tay.
Tần Mỹ Trân dùng keo dán con hạc giấy nhỏ lên cây giấy, sau đó nói với Lục U: “Lần sau con mời người bạn mới của con tới nhà làm khách nhé, mẹ sẽ làm bánh chiffon cho mấy đứa.” “
Lục U ngoan ngoãn gật đầu.
Đúng lúc này, tiếng khóc kinh thiên động địa của Lục Ninh vang lên trong phòng trẻ con.
Lục U bực bội đặt cây giấy xuống, lẩm bẩm: “Lại khóc rồi, sao thằng nhãi này thích khóc thế!”
Mãi bố mẹ mới có thời gian cùng làm thủ công cô bé, gia đình đang vui vẻ lại bị thằng nhãi kia phá hỏng rồi.
Tần Mỹ Trân bất lực đứng lên: “Con ấy à, khi con còn bé còn thích khóc hơn em con nữa.”
“Con còn lâu mới là đứa mít ướt.”
Lục Vân Hải thấy vợ mình lại đi vào cùng con trai, ông vội nói: “Em đừng đi, mệt mỏi cả ngày rồi, anh đi là được, anh dỗ con ngủ được mà. “
Tần Mỹ Trân không miễn cưỡng nữa, bà ngồi lại bên cạnh Lục U, véo nhẹ đôi má phúng phính của con gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Sớm biết con không thích em trai như vậy, mẹ đã không sinh nó ra rồi.”
Lục U cũng không hẳn là ghét em trai mình, cô bé chỉ cảm thấy rằng em trai đã tranh giành tình yêu thương mà bố mẹ dành cho cô bé, lại còn lấy phần nhiều hơn, mãi bố mẹ mới có thời gian làm thủ công với cô bé, kết quả em trai vừa khóc bố đã đi dỗ dành rồi.
Nó giống như một con quỷ nhỏ, sinh ra để tranh giành với cô.
Lục U cảm thấy có lẽ cô bé sẽ không bao giờ thích con quỷ nhỏ này đâu.
...
Món tráng miệng buổi chiều ở trường mẫu giáo hôm nay là bánh quy. Lục U đã len lén bỏ bánh quy vào túi của chiếc váy có đường viền hoa và mang ra khỏi trường.
Ban đầu Kiều Mỹ Vân muốn rủ Lục U đến sân chơi dành cho trẻ em để nghịch cát, nhưng không ngờ Lục U vừa ra khỏi trường đã vội theo bảo mẫu về nhà rồi.
Cô bé biết, nhất định là Lục U có bạn mới rồi.
Dùng chân nghĩ cũng biết, người bạn mới của Lục U là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-181-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Kiều Mỹ Vân có chút không vui.
Lục U trở lại tiểu khu, đi xung quanh tìm kiếm Tưởng Đạc.
Tìm quanh con đường dành cho người đi bộ ở ven hồ, ngay cả khu rừng nhỏ cũng tìm, nhưng đều không thấy cậu.
Cô bé có chút mất hứng bước về nhà, nhưng ở bên cạnh cái cột đá, cô bé nhìn thấy Tưởng Đạc đang vẫy tay với mình.
Lục U mừng đến mức muốn bay lên, vừa đi vừa nhảy chân sáo về phía cậu.
“Em nghĩ anh giận em rồi chứ.”
“Tại sao anh phải tức giận.”
“Bởi vì em nói rằng anh... handsome đó, rồi anh đã tức giận bỏ chạy.”
Sau khi Lục U chạy tới, hai má phúng phính như đánh phấn, đôi mắt thông minh lanh lợi nhìn cậu: “Hôm nay trông anh không tệ lắm ha.”
Tưởng Đạc nhìn đôi giày thể thao mới tinh trên chân, có chút xấu hổ.
“Đi giày mới rồi nè, rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
Cô bé kéo cậu ngồi lên cột đá bê tông, tay thò vào trong sờ đồng sờ tây: “Em mang đồ tốt cho anh nè.”
Tưởng Đạc tò mò nhìn cô bé, thấy cô bé lấy từ trong túi ra một ít bánh quy nhỏ đã bị nghiền nát thành bột.
“Ôi, nát rồi.”
Lục U cau mày, bóp vụn bánh quy trong lòng bàn tay, thất vọng nói: “Vốn dĩ nó có hình con gấu, bây giờ không ăn được rồi.”
“Có sao đâu.”
Tưởng Đạc đổ vụn bánh quy trong tay cô bé lên tay mình, sau đó không chút do dự cho vào miệng ăn.
“Nhưng mà... cái này nát hết rồi.”
“Cho vào trong miệng cũng nát thôi.”
“Có lý.”
Lục U nhìn dáng vẻ ngấu nghiến của cậu, đoán chắc cậu đang rất đói, thế là nhanh chóng sờ vào túi, đổ hết vụn bánh quy bên trong ra, đút vào miệng Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc không dám ăn thằng trên tay cô bé, liền lấy một miếng lớn từ trong tay cô bé rồi ném vào miệng.
Lục U đột nhiên cảm thấy có loại thành tựu khi cho thú cưng ăn, cô bé nói: “Lần sau em sẽ lại mang cái gì đó thật ngon tới.”