“Cảm ơn.”
“Anh thích ăn gì?”
“Có thể ăn no thì đều thích.”
“Ồ,   cũng  quá kén chọn nhỉ.”
Tưởng Đạc chỉ  tiếp tục sống, nhưng thực tế ở  cảnh hiện tại, cố gắng tiếp tục sống cũng  dễ dàng, nào còn tư cách kén cá chọn canh.
“Cảm ơn.” Cậu nhặt hết mẩu bánh quy vụn trong lòng bàn tay cô bé,  nghiêm túc  cảm ơn: “Anh sẽ báo đáp em.”
“Báo đáp gì chứ,  cần, chúng  là bạn mà.”
 lúc , Tưởng Hằng mang theo hai  quản gia  tới, chỉ  Tưởng Đạc: “Tìm thấy ! Nó trộm giày của ! Nhân chứng vật chứng đều tìm , mau bắt nó !”
Hai  quản gia  tới, trực tiếp tóm lấy Tưởng Đạc gầy gò, lôi về phía nhà họ Tưởng.
Tưởng Đạc liều mạng giãy dụa, nhưng thể chất chênh lệch quá lớn,  cách nào thoát khỏi xiềng xích của hai quản gia cao lớn.
Lục U vội vàng tiến lên, chặn đường bọn họ: “Làm gì thế! Đừng bắt nạt  !”
Tưởng Hằng  khách khí chộp lấy đôi giày thể thao mới tinh  chân Tưởng Đạc: “Đây là giày của ! Bị nó trộm , nó là kẻ trộm!”
“  trộm nó!” Tưởng Đạc lộ  vẻ mặt nhục nhã: “Lục U,   lấy trộm nó.”
Lục U đuổi theo  : “Cũng  cho   cơ hội giải thích chứ,  thể kết tội   một cách bừa bãi như thế .”
“Muốn giải thích thì  giải thích với  tao !” Tưởng Hằng  Tưởng Đạc  kéo  biệt thự, trong mắt hiện lên chút vui sướng.
Ngay  giây phút cuối cùng  khi cánh cửa đóng ,  vẫn  đầu  và hét về phía Lục U: “Anh   là kẻ trộm.”
Lục U  tin   thật   hề quan trọng, nhưng đối với  mà , dường như...
Rất quan trọng.
--
Tưởng Đạc  đưa về nhà, Lục U  cách nào gặp , mang theo lo lắng về nhà ăn cơm tối.
Buổi tối tám giờ, cô bé đến biệt thự nhà họ Tưởng  lang thang một hồi,  thấy Tưởng Đạc nhưng   thấy chị Tưởng Tư Địch.
Tưởng Tư Địch hơn Lục U khá nhiều tuổi, hiện cô đang học lớp Mười. Mái tóc buộc đuôi ngựa, là một chị gái xinh  và lạnh lùng.
Chị  đang nhảy dây trong vườn  nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-182-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Nhìn thấy Lục U lẻn qua hàng rào, Tưởng Tư Địch dừng nhảy và hỏi cô bé: “Tìm Tưởng Hằng ?”
Lục U lắc đầu.
Trên mặt chị  nở một nụ  nghiền ngẫm: “Chẳng lẽ... là tìm Tưởng Đạc?”
Lục U cuối cùng cũng gật đầu, lo lắng hỏi: “Anh    chứ ạ?”
Tưởng Tư Địch thản nhiên : “Tưởng Hằng  rằng nó  lấy trộm giày của , bây giờ đang  xử lý bằng gia pháp đấy.”
“Gia... gia pháp là gì ạ?”
“Đánh  tay, bọn trẻ nhà chị  sai điều gì đều  đánh  tay.” Tưởng Tư Địch nhún vai: “  chị  thích nó lắm, chắc bà  sẽ  cho nó ăn tối .”
“... nhưng    ăn trộm gì cả!” Lục U lập tức phản bác: “Nhất định là hiểu lầm.”
“Tại  em  chắc chắn như , em quen với nó ?”
“Bọn em quen    lâu.” Lục U lắc đầu, kiên định : “ em tin  !”
“Nhóc quỷ,  em  tin nó.” Tưởng Tư Địch mỉm : “Em   cuộc sống của nó  khi đến nhà họ Tưởng ? Nó sống trong một khu ổ chuột, trộm cắp và cướp giật đều   . Nó còn lươn hơn còn lươn. “
Lục U   về quá khứ của Tưởng Đạc,  cũng  từng  với cô bé, nhưng trong hai ngày ngắn ngủi  thiết , Lục U cảm thấy   giống  , ngược  Tưởng Hằng  tệ,  dối, đánh ,  chuyện ác nào  .
“Một em gái  như em đừng chơi với Tưởng Đạc.” Tưởng Tư Địch thản nhiên thuyết phục: “Coi chừng học thói hư đấy.”
“Em còn lâu mới thế, nhà họ Tưởng của chị chẳng  ai là   cả!” Lục U  chọc giận, hét lên những lời .
Trẻ con trong tiểu khu đều    chọc bọn trẻ con nhà họ Tưởng, vì nhà họ  quyền thế.
Giống như Tưởng Hằng, tùy tiện bắt nạt  khác nhưng những đứa trẻ  chỉ dám giận mà  dám , bố  bọn nó cũng  dám lên tiếng, nuốt hận  trong.
Nỗi sợ hãi theo thời gian  tạo thành một loại ấn tượng cho  , nhà họ Tưởng    .
Lục U vốn tưởng rằng Tưởng Tư Địch sẽ tức giận, nhưng  ngờ chị    khúc khích  lên, cầm dây nhảy  tới hàng rào tre bên tường, giơ tay vỗ vỗ đầu cô bé: “Nhóc quỷ,  cá tính thật đấy.”
“Hứ!” Lục U trừng mắt  chị ,  mặt  chỗ khác.
“Vừa  Tưởng Đạc cũng cãi  ,  nó  trộm giày, là do Tưởng Hằng lừa nó. Tưởng Hằng  nếu Tưởng Đạc giúp nó  bài tập thủ công thì sẽ cho Tưởng Đạc một đôi giày mới. Tưởng Đạc đồng ý ,  nghĩ tới thằng nhãi   lật lọng, cắn ngược một cái. “
Tưởng Tư Địch giải thích những gì  xảy  với Lục U.
“Em  mà! Anh      ăn trộm thì chắc chắn  ăn trộm!”