“Thằng nhóc  cũng   đèn  cạn dầu. Trong vòng hai mươi phút, nó   mặt   gấp  một tòa lâu đài bằng giấy giống hệt như cái trong phòng Tưởng Hằng để chứng minh nó vô tội. Thằng ngốc Tưởng Hằng  thực sự ngu ngốc  chịu .”
Khi Lục U   lời , cuối cùng cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thật  quá.”
“ ...” Tưởng Tư Địch đổi giọng: “Nó  lấy trộm   thực sự  quan trọng, bởi vì đối với nhà họ Tưởng, nó  phạm  một sai lầm còn lớn hơn.”
“Là gì ạ?”
“Nó  nên ...  sinh   thế giới .”
Lục U ngơ ngác  Tưởng Tư Địch.
Vào độ tuổi học mẫu giáo như cô bé,  khó để hiểu  ý nghĩa trong câu  .
 cô bé vẫn vô thức bảo vệ Tưởng Đạc: “ ... nhưng   cũng   lựa chọn nào khác, chính   cũng  thể quyết định    sinh   .”
“ thế, đáng tiếc là thế giới   bất công như  đấy.”
Tưởng Tư Địch hất hàm,  : “Những đứa trẻ   thứ gì trong tay như , cuộc đời vất vả lắm mới gặp  cái phao cứu mạng, nhất định sẽ giữ thật chặt,  bao giờ để tuột mất. Nhóc con, cẩn thận kẻo  bắt cả đời đấy.”
Lục U  hiểu lời của Tưởng Tư Địch lắm, nhưng cô bé nghĩ về nó một chút  : “Em   bạn  với   mãi mãi!”
...
Vào buổi chiều ngày hôm , Lục U rốt cuộc   thấy Tưởng Đạc trong rừng cây xanh của tiểu khu.
Một  Tưởng Đạc ôm gối   gốc cây hòe, trong tay cầm một chiếc lá cây hòe, từ từ xé thành từng dải.
Lục U thở hồng học chạy đến bên cạnh , kéo áo của , hỏi: “Anh   đánh ?”
Tưởng Đạc lắc đầu,   vẻ mặt quan tâm Lục U,  giống như đang giả bộ: “Em còn  chơi với  ?”
“Tại   ?”
“Họ   là một tên trộm.”
“      mà.”
“Em tin ?”
Lục U mạnh mẽ gật đầu: “Em tin!”
Vẻ mặt Tưởng Đạc phức tạp, đôi mắt như  màn đêm phủ lên: “Tại ?”
“Bởi vì  thích học, những  thích học sẽ   chuyện .”
“À.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-183-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“À gì mà , em  thật đó!”
Đôi mắt trong veo của Lục U khiến khóe miệng của Tưởng Đạc rốt cuộc nở một nụ  nhẹ: “Cảm ơn em  tin tưởng .”
Lục U  thấy đôi giày thể thao mới tinh  chân   biến mất,   đó là đôi giày cũ lúc .
Tưởng Đạc theo bản năng lấy tay che giày,    cô bé  thấy, cảm giác  hổ khi  cô bé   buổi chiều hôm đó  hiện lên trong lòng.
Mặc dù Lục U  thông minh nhưng chắc chắn cô bé  ngốc, cô bé  nhận  điều gì đó từ ánh mắt né tránh của Tưởng Đạc.
“Anh...  là bởi vì ngày đó em   handsome, cho nên mới... mới dùng bài tập gấp giấy origami để đổi đôi giày mới với Tưởng Hằng ?”
Tưởng Đạc rõ ràng    cô bé phát hiện tâm tư của , lập tức phủ nhận: “Không !”
“...”
Dưới ánh  trong veo của cô gái nhỏ, dường như Tưởng Đạc cũng cảm thấy lời giải thích của  quá yếu đuối. Cậu chỉ  thể cúi đầu, sờ lên đuôi giày  rách nát của , sửa  lời: “Cũng    là vì thế, do giày của   cũ lắm .”
Lục U hiểu, tai họa  ngờ     là do lời  lúc vô tâm của cô bé.
Cô bé  đôi giày của , cảm thấy  hổ   buồn bã, một khao khát bảo vệ  nay  từng ... tự nhiên sinh .
Tưởng Đạc thấy nét mặt cô bé     thể , cũng đoán  suy nghĩ của cô, lập tức : “Liên quan gì đến em chứ, ai mà    giày mới chứ.”
Cô bé lặng lẽ nhặt cành cây  đất,  một dòng  mặt đất,  xong liền chạy .
Tưởng Đạc  rõ những chữ cong cong vẹo vẹo cô bé   mặt đất –
Handsome = Tưởng Đạc là  bé  trai nhất  thế giới.
Lục U luôn mang các loại đồ ăn vặt từ trường mẫu giáo về  kín đáo nhét hết cho Tưởng Đạc.
Bánh quy, sữa bò, còn cả bánh trứng muối ngàn lớp nướng... đây là những món mà Tưởng Đạc  từng nếm qua.
Sau  Tưởng Đạc mới , đồ ăn vặt ở mẫu giáo đều  khẩu phần, Lục U đưa những đồ ăn vặt  cho  thì cô bé sẽ   đồ ăn nữa.
Chiều hôm đó, Lục U lấy kẹo nougat từ trong túi  và đưa cho Tưởng Đạc, nhưng Tưởng Đạo lắc đầu từ chối: “Không ăn.”
“Sao thế.”
Lục U  Tưởng Đạc ngày nào cũng ăn  đủ no,  nào cũng ăn ngấu nghiến chỗ đồ ăn vặt, cô bé  thất vọng và khó hiểu  sự từ chối của .
Tưởng Đạc đẩy cái kẹo nougat cho cô bé: “Cho  ăn thì em sẽ  còn nữa.”
Lục U , hào phóng : “Không  ,  đây em  ăn nhiều , chẳng còn hứng thú với những đồ ăn vặt  .”
“Thật ?” Tưởng Đạc hoài nghi.