Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 186: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối
Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:41:14
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng cậu đã tự cắn tay mình để ngăn không cho mình khóc, gương mặt đỏ bừng.
Ngay cả khi cậu không khóc thành tiếng, tâm trạng buồn bã ấy cũng lập tức lây cho Lục U, cô bé cũng khóc theo.
Khả năng đồng cảm của Lục U rất mạnh, khóc còn to, còn đau lòng hơn Tưởng Đạc gấp trăm lần.
Tưởng Đạc nghe thấy tiếng khóc thì nghiêng đầu nhìn Lục U ở ngoài ống.
Lục U ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào quần áo, vừa kéo vừa khóc rống lên.
Tưởng Đạc dùng tay áo lau đi nước mắt, trèo ra khỏi đống bê tông, đứng trước mặt cô bé: “Em khóc cái gì?”
“Anh... anh lại khóc gì chứ?”
“Anh nghĩ... anh sẽ không có bạn bè nữa.”
Cũng không còn em nữa.
Lục U cũng nói: “Em thấy anh khóc đau lòng như vậy, em cũng đau lòng.”
“Thấy người khác khóc thì em khóc theo, em là một đồ ngốc đấy à?”
“Còn lâu ấy, chỉ khi anh khóc em mới cảm thấy khó chịu thôi.”
Câu nói này khiến trái tim Tưởng Đạc run lên, thật lâu sau, cậu mới nói: “Em thật sự... rất tốt.”
Lục U chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp, kéo góc quần áo của mình: “Em đã nghỉ chơi với Kiều Mỹ Vân rồi.”
Tưởng Đạc kinh ngạc.
“Không chỉ cậu ấy, những bạn nhỏ trong tiểu khu, trong mẫu giáo, em đều nghỉ chơi với họ rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì họ nói những điều không tốt về anh.”
Thật lâu sau, cậu nghẹn giọng nói: “Anh... anh thì là gì chứ.”
“Anh là bạn của em!” Mặc dù đôi mắt Lục U mờ đi vì nước mắt, nhưng ánh mắt của cô bé cực kỳ kiên định: “Em muốn bảo vệ anh!”
Vì những lời này, đôi mắt của Tưởng Đạc có chút nóng.
“Đi theo anh.”
Tưởng Đạc kéo cô vào trong cái ống, rồi lấy mu bàn tay lau nước mắt cho cô.
Lục U cũng vội vàng lấy bàn tay nhỏ ướt nhẹp lau nước mắt cho cậu, kết quả nước mắt của cả hai lại hòa vào nhau.
Sau đó cả hai cùng bật cười.
Tưởng Đạc nói: “Vừa khóc vừa cười, chó vàng đi tiểu.”
Lục U ôm bụng cười không dứt: “Là anh ý!”
“Lục U, em có chắc không?” Cậu nghiêm túc hỏi cô: “Sau này em sẽ chỉ có mình anh là bạn?”
“Em với Kiều Mỹ Vân đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, nếu cậu ấy không xin lỗi, em sẽ không tha thứ cho cậu ấy. Hơn nữa em hiểu tính cách của cậu ấy, nhất định sẽ không xin lỗi đâu.”
Lục U trịnh trọng trả lời: “Không sai, sau này em chỉ có anh là bạn thôi.”
Tưởng Đạc có chút lo lắng, lại có chút hi vọng nhìn cô: “Anh rất nhàm chán, có lẽ... anh không thể mang lại niềm vui cho em như những đứa trẻ khác.”
Lục U trả lời: “Em không nghĩ anh nhàm chán đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-186-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Em sẽ biết khi em quen với anh.”
Lục U lo lắng hỏi: “Anh biết nhảy dây cao su không?”
Tưởng Đạc lắc đầu.
“Thế anh có thể đá cầu và chơi trò sắm vai không?”
Tưởng Đạc vẫn lắc đầu.
Nhưng trước khi Lục U tỏ vẻ thất vọng, Tưởng Đạc đã nói ngay –
Những đứa trẻ trong tiểu khu hiện được chia thành nhiều nhóm, có nhóm con trai đi ngang như cua của Tưởng Hằng, còn cả nhóm chị em của Kiều Mỹ Vân.
Mà Lục U và Tưởng Đạc đã hình thành thế giới thứ ba, tình hữu nghị của cả hai là bất diệt, bất kể là ai đều không thể khiến hai người tan rã.
Tưởng Đạc học cái gì cũng rất nhanh. Lục U dạy cậu cách nhảy dây và đá cầu. Mỗi tối cậu đều sẽ tập luyện nghiêm túc trong sân, và chẳng bao lâu nữa cậu sẽ “xuất sư” được rồi.
Nhảy dây, cậu có thể nhảy ra vô số kiểu mới, các bài vè cũng mở miệng là có, thường khiến Lục U và nhóm chị em của Kiều Mỹ Vân đi qua phải nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
Còn đá cầu, Tưởng Đạc cũng có thể tâng một lần bảy, tám mươi quả mà không hề thay đổi nhịp thở.
Bọn con trai ở Tưởng Hằng luôn cười nhạo cậu vì càng ngày càng ẻo lả, toàn chơi trò của con gái.
Nhưng Tưởng Đạc không quan tâm, bởi vì cậu chỉ có Lục U là bạn, để duy trì tình bạn quý giá này, đừng nói là chơi trò con gái, cho dù thực sự biến cậu thành một bé gái, cậu cũng sẽ không ngại ngần, không do dự.
Nhảy dây đá cầu, Tưởng Đạc có thể cố gắng luyện tập, nhưng còn trò sắm vai kia, cậu thật sự không giỏi.
Trên bãi cỏ đầy nắng, cô bé phân công vai trò tương ứng, đặt con búp bê khủng long xanh và búp bê Barbie trước mặt cậu, cô bé thì ôm con búp bê hiệp sĩ đẹp trai –
“Ngươi là ác ma độc ác, ngươi đã bắt công chúa đi giam cầm nàng trên núi Ortagus, chuẩn bị ăn thịt nàng, ta là hiệp sĩ kiêm hoàng tử đến từ phương tây, ta muốn chiến đấu với ngươi để giải cứu công chúa.”
Nói rồi, con búp bê hiệp sĩ của cô bé trèo qua “núi cao” là gối, dòng “suối” làm bằng khăn lụa, còn ăn “táo” và “dâu tây” cuối cùng đến nơi ở của ác ma bên dưới chân núi Ortagus.
Tưởng Đạc nhấc lên con búp bê khủng long lên, hét vài lần rồi nói: “Người nào tới!”
“Ta là hiệp sĩ Pizza Xoài, ta đến để cứu công chúa của ta.” Lục U quơ quơ búp bê hiệp sĩ: “Nộp mạng đi ác ma!”
“Ngươi tên là hiệp sĩ Pizza Xoài bởi vì ngươi thích ăn pizza xoài sao?”
“Không phải.” Lục U nghiêm nghị nói: “Đó là do phụ vương của ta, người đã làm làm giàu và xây dựng đất nước của mình bằng cách bán pizza xoài!”
Tưởng Đạc sững sờ, đột nhiên cười ra tiếng, vươn tay nhéo nhéo má Lục U: “Sao em lại đáng yêu như vậy!”
Lục U bỏ tay cậu ra: “To gan! Ngươi dám vô lễ với hiệp sĩ Pizza Xoài ư! Chịu c.h.ế.t đi!”
Tưởng Đạc lập tức cầm lấy con khủng long xanh rồi quỳ xuống trước mặt búp bê hiệp sĩ: “Hiệp sĩ Pizza Xoài đáng kính, tôi đã bị sự đẹp trai và dễ thương của cậu chinh phục, xin hãy cho phép tôi dâng hiến lòng trung thành cho cậu vĩnh viễn!”
Lục U cười ha hả: “Công chúa, ta tới đây cứu nàng! Chờ ta!”
Nhưng đúng lúc này, con khủng long xanh bất ngờ bay lên, đến gần tòa tháp và bắt lấy công chúa.
“Hay cho một tên tồi tệ, ngươi lại dám lật lọng!”
Tưởng Đạc cười nói: “Bởi vì ta là ác ma! Lừa gạt là bản chất của ta.”
Nói xong, cậu nắm tóc búp bê công chúa và bẻ đầu cô ấy ra.
Lục U:...
Nhìn con búp bê Barbie bị tách rời đầu và thân, Lục U lập tức nóng nảy: “Tại sao anh lại làm như vậy!”
Tưởng Đạc: “Bởi vì anh là một con ác ma, quy định đặt ra là yêu cầu anh phải g.i.ế.c cô ấy trước khi hiệp sĩ Pizza xoài giải cứu cô ấy, nếu không anh sẽ thua.”