“Em không ở bên cạnh anh ấy. Cách đây mấy ngày em có gặp anh ấy, ngoài nhà họ Tưởng ra, anh ấy có thể đến nơi nào khác không?”
“Không, nếu có, nó sẽ không được đón về đây rồi.”
“Vậy để em… em sẽ đi xem xem, bai bai chị!”
“Nếu em tìm thấy nó thì hãy gọi cho chị.”
Tưởng Tư Địch còn chưa nói xong, Lục U đã vội vàng cầm một chiếc ô hoa nhỏ chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Lục Vân Hải nhanh chóng cầm ô đi theo con gái nhỏ.
Mưa to đập vào mặt ô tạo ra tiếng lách tách như pháo nổ.
Lục U chạy một vòng quanh biệt thự nhà họ Tưởng. Cửa chính và cửa sổ trong biệt thự đều đóng chặt, bên trong không bật đèn, hiển nhiên không có ai ở nhà.
“Tưởng Đạc?”
“Tưởng Đạc, anh đang ở đâu?”
Lục U lo lắng nhìn xung quanh, gọi tên của cậu. Cuối cùng khi đến hàng rào tre ở bên cạnh sân sau thì đã thấy Tưởng Đạc đang cuộn mình trong mái hiên hẹp để tránh mưa.
Toàn thân cậu ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, những giọt nước không ngừng chảy dài trên má.
Tưởng Đạc cũng nhìn thấy Lục U, vẻ mặt cậu sững sờ, như là nhìn thấy ảo giác.
Cô bé mặc váy trắng, đi dép lê, mép váy bị mưa thấm ướt, lo lắng nhìn cậu: “Anh ở đây làm gì thế, tìm anh rất lâu rồi đó.”
Nghe thấy giọng nói của cô bé, Tưởng Đạc nhận ra đây không phải ảo giác.
Sau đó cậu đáp: “Tránh mưa.”
Lục U vội vàng chạy tới, nghiêng ô để che mưa cho cậu. Toàn bộ mặt ô đều nghiêng về phía cậu, không quan tâm đến việc mình bị nước mưa xối vào người.
Tưởng Đạc cũng lập tức đứng dậy, cầm lấy chiếc ô nhỏ trong tay che mưa cho cô bé: “Em chạy ra ngoài làm gì?”
“Em đang tìm anh.”
“Em tìm anh làm gì?”
Lục U có chút tức giận: “Làm sao em biết được!”
Một chiếc ô nhỏ không thể che được cả hai người. Tưởng Đạc nghiêng phần lớn mặt ô về phía cô bé, còn Lục U dựa sát vào cậu để cả hai đều được che kín.
“Anh bị nhốt ở ngoài tại sao không đến tìm em?”
Tưởng Đạc không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-189-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Anh có thực sự coi em là bạn không hả!”
Cậu lắc đầu, đôi mắt đen dừng lại trên gương mặt cô bé vài giây rồi dời đi.
Cô bé lo lắng đến độ đỏ bừng mặt: “Anh lại bị câm sao… anh định chọc tức em sao!”
Giây tiếp theo, Tưởng Đạc đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Tay cậu rất ướt, nhưng Lục U có thể cảm nhận được sức nóng và sức mạnh của lòng bàn tay cậu. Cậu lại nhìn về phía cô bé, nghiêm túc nói ra từng chữ: “Lục U, em có thể đưa anh về nhà không? Sau này… anh sẽ nghe theo em.”
Lục Vân Hải vội vàng chạy tới che ô cho hai đứa nhỏ, cùng nhau về nhà.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Đạc đến nhà Lục U, là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, tầng một là phòng khách, tầng hai phòng ngủ. Căn nhà này đương nhiên nhỏ hơn nhà của nhà họ Tưởng rất nhiều, nhưng nhìn rất ấm áp và thoải mái.
Tần Mỹ Trân nhanh chóng lấy một chiếc khăn tắm màu trắng trong phòng tắm rồi bọc Lục U.
Tưởng Đạc đứng ở cạnh cửa một hồi, sau đó lùi ra ngoài rồi cởi giày trên chân ra, lấy khăn giấy lau đi bàn chân ướt nhẹp, rồi đi chân trần vào nhà.
Lục Vân Hải lấy dép của Lục U cho cậu đi.
Bây giờ Tưởng Đạc gầy hơn Lục U nên đi dép lê của cô bé cũng vừa vặn.
“Chào chú, chào dì ạ.” Cậu chủ động chào hỏi Lục Vân Hải và Tần Mỹ Trân.
Tần Mỹ Trân nhìn thằng bé đáng thương này. Nó không hề bướng bỉnh và đáng ghét như lời những người khác trong tiểu khu từng nói.
Lúc đầu Lục U ở gần thằng bé, trong lòng bà còn có chút lo lắng, nhưng chỉ năm phút sau khi gặp nhau, những hành vi lịch sự của Tưởng Đạc lập tức xua tan lo lắng của Tần Mỹ Trân.
“Nếu mà đêm nay nhà họ Tưởng không có ai thì để Tưởng Đạc ở nhà chúng ta đi.”
“Chú sẽ dọn phòng cho cháu nhé.” Lục Vân Hải vừa nói vừa đi lên lầu để dọn dẹp giường chiếu trong phòng: “Cháu ở trong căn phòng bên phòng Lục U nhé.”
“Cảm ơn chú ạ.”
Lục U trông rất vui vẻ, nắm lấy tay Tưởng Đạc, nói nhỏ với cậu: “Lát nữa cùng nhau chơi nhé!”
“Chơi cái gì mà chơi, ngày mai con còn phải đi nhà trẻ đấy!” Tần Mỹ Trân đẩy Lục U ra, đưa Tưởng Đạc vào phòng tắm: “Cháu tắm nước nóng trước đi, dầm mưa rồi, cẩn thận cảm lạnh.”
Tưởng Đạc nhìn lại Lục U: “Để em gái đi trước đi ạ, em ấy cũng dầm mưa rồi.”
“Kệ nó, nó tắm ở tầng trên.”
Lục U mỉm cười, vẫy tay với Tưởng Đạc, sau đó nhảy lên lầu để tắm nước nóng, thay một chiếc váy ngủ trắng tinh, sạch sẽ. Lúc đi qua phòng trẻ con, nghe thấy tiếng thì thầm của bố mẹ.
Lục Vân Hải: “Anh vừa vào thay quần áo cho thằng bé, nhìn thấy da thịt trên người nó chẳng có chỗ nào lành lặn cả, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, anh không biết phải làm thế nào.”
Tần Mỹ Trân: “Không phải chứ, người nhà họ Tưởng sẽ không đối xử với một đứa trẻ như vậy chứ.”