Lục Vân Hải: “Người lớn   nhưng trẻ con thì khó ,  mấy đứa hư đốn Tưởng Hằng mà xem, lúc nào cũng gây sự.”
Tần Mỹ Trân: “Bỏ  bỏ , chúng   thể quản  chuyện của nhà họ Tưởng, nhất là Tưởng phu nhân,  chọc  … Sau  bảo Lục U thường xuyên mời thằng bé đến nhà chúng   khách là .”
Lục Vân Hải: “Cũng đành như  thôi.”
Lục U nhón chân lên, lén lút   phòng của Tưởng Đạc.
Căn phòng  là phòng dành cho khách, đồ đạc  đơn giản. Trong phòng  một cái giường lớn, cũng   sách  đồ trang trí, vì  Tưởng Đạc ngơ ngác  bên giường.
Lục U  hiệu cho ,  thầm: “Vào phòng của em.”
Tưởng Đạc do dự vài giây, nhưng vẫn  theo cô bé.
Căn phòng của Lục U ấm áp hơn  nhiều, giấy dán tường màu xanh lá cây nhạt mang đến cảm giác tươi mới. Trên kệ  đủ loại truyện cổ tích khác , đầu giường chất đầy búp bê.
Nhìn thấy   phòng, Lục U lập tức đóng cửa , trịnh trọng hỏi: “Có  Tưởng Hằng luôn bắt nạt  ?”
Tưởng Đạc vốn dĩ  phủ nhận, nhưng  cái  của Lục U,   thành thật gật đầu.
Lục U tất nhiên sẽ  vén quần áo của  lên  xem, nhưng  bố  cô bé cũng  thể tưởng tượng .
“Ngoài Tưởng Hằng, còn ai khác nữa ?”
“Một vài chỗ  từ ,  uống rượu, đưa đàn ông về… một  kẻ  bạo lực.” Tưởng Đạc  một cách bình tĩnh: “Đám Tưởng Hằng chẳng qua là một đám trẻ nhỏ.”
Giọng điệu và biểu cảm của  bình tĩnh như thể    là một đứa trẻ.
Lục U cắn chặt môi , cảm thấy  khó chịu,  thể bởi vì cô bé cảm thấy vô lực đối với quá khứ của . Không,  chỉ là quá khứ của , thậm chí ngay cả tương lai của , ngày mai  sẽ xảy  chuyện gì, Lục U cũng đều bất lực.
Giống như bố   , họ  thể chọc  nhà họ Tưởng, đặc biệt là Tưởng phu nhân. Ngay cả bố  cũng  thể   gì nhiều, Lục U  càng  thể bảo vệ .
Lần đầu tiên…  đầu tiên cô bé cảm thấy  thực sự yếu đuối.
Lần đầu tiên cô bé  lớn nhanh hơn.
Lục U là đứa trẻ  giấu  cảm xúc, nghĩ gì cũng  lên mặt.
Nhìn thấy khuôn mặt cô bé đỏ bừng, Tưởng Đạc buồn bực im lặng,   thoải mái nở nụ : “Em  gì thế hả.”
“Anh  gì thế hả!”
“Đừng biểu hiện như thể  mắc bệnh nan y  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-190-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Anh đừng  nhảm.” Lục U  ở bên cạnh , suy nghĩ một lát  nghiêm túc  với : “Tưởng Đạc,     ăn nhiều hơn.”
“Hả?”
“Anh nhất định  ăn nhiều hơn, ít nhất cũng  cao hơn em, khỏe hơn em, cũng  khỏe hơn Tưởng Hằng nữa.”
Lục U dùng tay so sánh chiều cao của hai : “Nhìn xem, hiện tại  còn  cao bằng em. Khi nào  cao hơn em, thì em yên tâm .”
Tưởng Đạc  cô gái nhỏ còn cao hơn , suy tư một chút, trịnh trọng gật đầu: “Anh sẽ đuổi kịp em càng sớm càng , em cứ yên tâm.”
Lục U  vội vàng xuống lầu, lấy sữa bò và một ít xúc xích ăn liền trong tủ lạnh : “Anh ăn nhiều một chút!”
“Dì   mì cho  ăn,   no lắm .”
Lục U vẫn nghiêm túc : “Không đủ, ăn thêm !”
Tưởng Đạc mỉm ,  chút do dự mở túi sữa ,  cầm lấy xúc xích Lục U  cắt , há miệng ăn.
Lục U  bộ dạng ăn ngấu nghiến của  liền an tâm, cầm con búp bê hiệp sĩ bước tới gần  : “Ca ca,  nhất định  bảo vệ chính  bằng dũng khí và trí tuệ, nhất định đừng để  bắt nạt nữa!”
Tưởng Đạc ngơ ngác  Lục U: “Em gọi  là cái gì?”
“Ca ca.” Lục U lặp  câu  như lẽ dĩ nhiên: “Không    gọi em là em gái ? Em gọi  là ca ca cũng  hợp lý mà.”
“Anh gọi em là em gái vì đó là phép lịch sự  mặt bố  em, chứ    thực sự coi em như em gái.”
“Ồ, …  em vẫn gọi  là Tưởng Đạc .”
“Em gọi  là… Tưởng ca ca.” Tưởng Đạc đề nghị: “Như …  thể phân biệt với  trai ruột,   thiết hơn gọi tên một chút.”
“Được thôi.” Lục U  ngọt ngào với : “Tưởng ca ca.”
Tưởng Đạc cúi đầu nhai xúc xích, khóe miệng nở nụ  nhẹ.
Sau khi ăn xong, đột nhiên Lục U hỏi : “Tưởng ca ca, mùa hè  em sẽ  học tiểu học,  sẽ  học tiểu học chứ?”
“Chắc ,  … ông bố bên nhà họ Tưởng  rằng sẽ cho   học tiểu học.”
Lục U lập tức trở nên hào hứng: “Lên tiểu học , chúng   thể cùng  gặp gỡ những  bạn mới, nhất định sẽ   chơi với chúng .”
Tưởng Đạc  cô bé  hỏi: “Em sẽ học trường tiểu học nào?”
“Em  . Em  bố em  rằng  thể  trường tiểu học tư thục Gia Vân, nhưng bài kiểm tra đầu  của trường  quá khó, chỉ những đứa trẻ  chỉ  IQ cao mới  thể vượt qua bài kiểm tra. Còn một kiểu là nếu đạt điểm tối thiểu thì  trả  nhiều tiền. Bố  em thảo luận ,  lẽ em  thể đạt đủ điểm,  đó  trả một cái giá cao là em  thể  trường .”