Trên đường trở về tiểu khu, Lục U như một chú ếch nhỏ, bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Để khiến cô bé vui vẻ, Tưởng Đạc đã nghĩ ra một cách để trừng trị Tưởng Hằng. Cậu kéo một sợi dây câu dọc theo con đường mà Tưởng Hằng phải đi qua trong tiểu khu. Cậu và Lục U mỗi người một bên, lúc Tưởng Hằng trượt ván trượt đi ngang qua, cả hai cùng nhau kéo thẳng dây câu, làm Tưởng Hằng bị vấp, mặt cọ đất.
Sau khi Tưởng Hằng ngã xuống, cậu ta khóc lóc la hét, nhưng Lục U và Tưởng Đạc đã nắm tay nhau chạy đi từ lâu rồi.
Ở cuối rừng cây nhỏ, hai đứa trẻ đều thở hổn hển không ngừng. Tưởng Đạc muốn buông tay nhưng Lục U nắm chặt lấy cậu, vui vẻ cười nói: “Em vui quá đi! Cái tên khốn kiếp Tưởng Hằng kia nên trừng trị nó từ lâu rồi!”
Tưởng Đạc nhìn bàn tay cô bé đang siết c.h.ặ.t t.a.y mình, cười nói: “Sao cứ như người bị bắt nạt là em thế.”
Lục U nói: “Bắt nạt bạn tốt nhất của em còn khó chịu hơn bắt nạt em nữa!”
“Tiểu Lục U chính nghĩa quá ha.”
“Hừm hừm!”
Lục U kéo Tưởng Đạc tới dưới một gốc cây hòe, lại so sánh chiều cao của cậu với của mình, đồng thời khắc chiều cao tương ứng của họ trên thân cây.
Tưởng Đạc vẫn thấp hơn Lục U vài centimet.
Cô bé thở dài nói: “Tưởng ca ca, khi nào thì anh lớn hơn đây.”
“Tại sao em luôn mong anh lớn lên thế.”
“Chờ anh lớn lên rồi, anh sẽ không bị bắt nạt nữa.”
Tưởng Đạc ngồi dưới tán cây, ánh hoàng hôn khuất dần ở phía xa chiếu vào khuôn mặt trong trẻo của cậu: “Nếu có năng lực, sẽ không bị bắt nạt nữa.”
“Đúng thế.”
Tưởng Đạc nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh: “Lục U, em muốn anh trở thành người như thế nào?”
Lục U suy nghĩ một chút rồi nói: “Chú cảnh sát trừng trị cái ác, đề cao cái thiện, nhất định không ai dám bắt nạt, ngay cả Tưởng Hằng khi nhìn thấy chú cảnh sát cũng chỉ biết run chân. Tưởng Đạc, sau này anh hãy trở thành chú cảnh sát nhé!”
Khóe miệng Tưởng Đạc nở một nụ cười nhẹ: “Vậy thì anh phải là cảnh sát ca ca của em, không phải là chú.”
“Em nói sai rồi.” Lục U mỉm cười, vỗ vỗ miệng mình: “Cứ quyết định như vậy nha.”
“Ừ, một lời đã định.”
Anh sẽ là mẫu người mà em muốn anh trở thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-193-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cậu thầm thề trong lòng.
--
Từ Tình vốn nắm chắc rằng Tưởng Đạc sẽ không bao giờ thi được vào trường tiểu học tư thục Gia Vân, nhưng khi kết quả vừa có, bà ta đã đập vỡ chiếc kính của mình.
Đích thân hiệu trưởng trường tiểu học tư thục Gia Vân đã gọi điện cho bà ta, thái độ ông ấy vô cùng khiêm tốn và lịch sự, nói với bà ta rằng trong bài kiểm tra đầu vào, tổng điểm của Tưởng Đạc cao nhất trường, trường không chỉ miễn học phí cho cậu mà còn trao cả học bổng nữa.
Trái tim Từ Tình chùng xuống, bà ta hỏi: “Thế... Tưởng Hằng con trai tôi, điểm của nó thế nào?”
Sau khi xác nhận tên của “Tưởng Hằng”, hiệu trưởng nhìn qua danh sách trong tay và nói: “Tôi không nhìn thấy tên của Tưởng Hằng, có lẽ cậu ấy không vượt qua được điểm sàn.”
“Cái gì!”
Trong khoảnh khắc, con rắn độc của lòng ghen tuông đã chiếm lấy trái tim của Từ Tình.
Bà ta không thể chấp nhận rằng một đứa con hoang chưa từng tiếp nhận bất kỳ sự giáo dục cơ bản nào như Tưởng Đạc, lại có thể làm tốt hơn người được thuê những gia sư nổi tiếng một kèm một như con trai bà ta!
Từ Tình nghiến răng nói: “Hiệu trưởng, thật xin lỗi, Tưởng Đạc đã chọn trường tiểu học Thanh Phù số 1, sợ không thể đến trường của ngài học rồi.”
“Hả?” Giọng thầy hiệu trưởng lộ rõ vẻ kinh ngạc và thất vọng: “Xin bà suy nghĩ thật kỹ... Mặc dù trường tiểu học Thanh Phù số 1 cũng là một trường công lập rất tốt, nhưng xét cho cùng thì nguồn học sinh cũng không ổn định.” [1] Nguồn học sinh: hộ khẩu của gia đình học sinh, thông thường ở Trung Quốc thì học sinh phải có hộ khẩu thuộc địa phương mới học trường ở địa phương đó. Nguồn học sinh không ổn định chỉ học sinh ở nhiều nơi đến theo học.
“Tôi là người giám hộ của Tưởng Đạc.” Từ Tình lạnh lùng nói: “Chúng tôi đã có quyết định, xin lỗi.”
“Được rồi.”
Hiệu trưởng mặc dù không cam tâm nhưng cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Chỉ số IQ của Tưởng Đạc rất cao, vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi. Nếu rèn luyện tốt, sau này nhất định sẽ trở thành một người đại tài…”
Lời hiệu trưởng còn chưa dứt, Từ Tình đã nói: “Hiệu trưởng, hãy xem thử điểm của Tưởng Hằng xem phải trả bao nhiêu tiền mới có thể vào trường.”
“Cái này…”
“Bất kể tốn bao nhiêu học phí, chúng tôi đều có thể thanh toán.”
“Không phải là vấn đề tiền bạc, nguyên tắc tuyển sinh của trường chúng tôi…”
“Hiệu trưởng, ông nên biết tầm ảnh hưởng của tập đoàn Tưởng thị của chúng tôi ở thành phố Thanh Phù.”
“Tưởng phu nhân, tôi e rằng điều này thực sự khó, nhưng nếu bà có thể cho Tưởng Đạc theo học tại trường của chúng tôi, chúng tôi có thể xem xét đặc cách cho Tưởng Hằng.”