“Bắt được một thằng nhóc, khá giống thằng nhóc nhà em, tới nhận đi.”
Định vị là cửa hàng tiện lợi 7-Eleven dưới cầu vượt gần nhà cô.
Lục U vội vàng chạy qua, quả nhiên thấy Lục Ninh ngồi trên ghế dựa cạnh cửa sổ của cửa hàng tiện lợi. Lục Ninh đang cúi đầu ăn một bát mì ăn liền nóng hổi. Tưởng Đạc nghiêng người ở đối diện cậu, tay trái đặt lên bàn, mặc áo gió màu đen. Đèn dây tóc chiếu vào gương mặt anh, khí chất ương bướng lạnh lùng, ngũ quan lại sáng sủa xinh đẹp.
Thấy Lục U đứng ở ngoài cửa sổ chần chừ không đi vào, khóe mắt Tưởng Đạc ngoéo một cái, nói với Lục Ninh câu gì đó.
Lục Ninh ngu ngốc ngẩng đầu lên, nhìn Lục U một cái, sau đó lúng túng gọi: “Chị.”
Cách một tấm kính không nghe thấy tiếng, nhưng có thể nhìn rõ khẩu hình miệng của cậu.
Lục U hít sâu, lấy hết can đảm đi vào cửa hàng tiện lợi 7-Eleven.
Tưởng Đạc nhích sang bên cạnh nhường chỗ cho cô. Lục U lại đi đến bên cạnh Lục Ninh, đá chân cậu. Thiếu niên hiểu ý, lập tức ngồi dịch sang bên cửa sổ nhường chỗ cho cô.
Tưởng Đạc cũng không để ý, nhàn nhạt nói: “Vừa mới thấy thằng nhóc này chạy loạn trên phố, thuận tay bắt được. Không biết ăn cái gì mà bây giờ khỏe như trâu vậy.”
Lục U rất lễ phép cảm ơn: “Phiền anh rồi.” Nếu không tối nay cô tìm người sẽ rất vất vả.
Tưởng Đạc thấy cô xa lạ như vậy, đầu lưỡi chống lên hàm răng, bất mãn kéo gần khoảng cách trong lời nói: “Không cần cảm ơn.”
“Anh mời nó ăn mì ăn liền à?”
Tưởng Đạc vừa mới cảm thấy cô lễ phép đến mức xa lạ, giây tiếp theo Lục U lại không khách sáo nói: “Lần trước em… còn mời anh ăn KFC mà.”
“……”
KFC, dường như cũng không tốt hơn là bao.
Tưởng Đạc cười nói: “Thằng nhóc thối, chị cậu cảm thấy không đủ dinh dưỡng, muốn ăn thêm trứng kho không.”
Lục Ninh lắc đầu: “Không cần, cảm ơn anh Đạc, em ăn đủ rồi.”
“Không được gọi anh ấy là anh Đạc.” Lục U phê bình: “Nghe như mấy đứa nhóc ngoài xã hội gọi đại ca vậy, nên gọi như thế nào hả?”
Lục Ninh biến thành cậu trai ngoan ngoãn trong một giây, nghe lời sửa miệng.
“Anh rể.”
Lục U: ???
Cô khẽ đẩy Lục Ninh: “Em muốn ăn đòn đúng không!”
Lục Ninh cũng nở nụ cười hàm súc, một lần nữa sửa miệng: “Anh Tưởng Đạc.”
Mắt Tưởng Đạc mang ý cười, nhìn Lục U trước mặt. Rốt cuộc lúc này mới tìm được cảm giác quen thuộc của “Tiểu Bảo Thoa”. Chỉ khi ở trước mặt người nhà và người quen thân, cô gái nhỏ mới có thể tháo toàn bộ ngụy trang xuống, lộ ra biểu cảm chân thật nhất.
Lục Ninh lại hỏi: “Chị, chị có đói bụng không, em đi lấy cho chị một chén, anh Tưởng Đạc mời khách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-20-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Không cần, chị ăn cơm xong rồi.” Lục U kéo khuỷu tay Lục Ninh, cẩn thận kiểm tra xương khớp của cậu: “Vừa rồi bị gót giày làm đau không?”
“Không có, chỉ là chạm nhẹ thôi.”
“Bầm rồi đây này, lát về lấy thuốc Vân Nam bôi lên.”
“Lần sau chị đánh em đừng dùng tay.” Lục Ninh cũng nhắc nhở: “Chị đánh không làm đau em, ngược lại làm đau chị.”
“Em còn rất đắc ý nhỉ?”
“Không có, em quan tâm chị mà.”
“Không cần, cảm ơn.”
Hai chị em ở chung tự nhiên như thể mâu thuẫn vừa xảy ra là hoàn toàn không có.
Tưởng Đạc không nói một lời, ngồi đối diện bọn họ, dường như bị cô lập.
Chủ yếu là… Tiếng “anh rể” của Lục Ninh khiến Lục U có chút ngại ngùng nhìn Tưởng Đạc.
Vì hôn sự năm đó, cô là người bội ước.
Mặc dù chỉ là lời nói đùa của người lớn, nhưng cả hai nhà Tưởng – Lục đều cho rằng là thật, nhất là chị gái Tưởng Tư Địch, chị ấy thậm chí còn đi xem váy cưới rồi.
Tưởng Đạc am hiểu tâm lý học sâu sắc, nhận ra Lục U mất tự nhiên khi ở chung với anh, liền trực tiếp vạch trần: “Này nhóc, anh không phải anh rể của chú, là người họ Hứa kia mới đúng.”
“Anh ta là tên cặn bã.” Lục Ninh nhắc tới chuyện này là lại bực bội: “Lên hot search với cô diễn viên kia tận hai lần, có lần bị chụp khi ngồi trên ghế phụ lái, hai người họ hôn nhau…”
Lục U vỗ mạnh vào đầu cậu: “Sao em biết rõ thế, còn nói mình ở trường không xem di động hả?”
“Bạn cùng bàn của em là nữ, ngày nào cũng nhắc đến chuyện này.” Lục Ninh thở phì phì: “Anh ta không xứng làm anh rể em, anh rể em chọn chỉ có anh Tưởng Đạc thôi. Khi nào hai người kết hôn, em làm phù rể cho.”
Lục U vô cùng xấu hổ, dùng sức véo đùi cậu: “Em còn hăng hái đúng không!”
Khóe miệng Tưởng Đạc ý cười càng gia tăng, lại xé một miếng giăm bông bỏ vào chén mì ăn liền cho cậu.
“Bạn nhỏ nhà chúng ta hiểu biết nhiều thật, nói ít thôi.”
“……”
Lục Ninh đang trong tuổi phát triển cơ thể, nhanh chóng ăn xong một chén mì ăn liền và ba miếng giăm bông.
Sau khi mời cậu ăn no, Lục U mới nói đến chuyện cậu kiếm tiền: “Đầu tiên, nguyên nhân lớn nhất khiến chị tức giận là em nói dối.”
“Em sai rồi.”
Lục Ninh nhận sai rất nhanh.