Thế nhưng, trong lòng Tưởng Đạc biết rằng mình và Lục U khác biệt rất lớn. Dù là bố mẹ ai, cũng khó lòng yên tâm khi con cái tiếp xúc nhiều với cậu.
Tất cả những gì cậu có thể làm hiện tại là tạm thời “không quấy rầy”, chôn chặt sự tốt đẹp ấy trong lòng, hi vọng một ngày nào đó tương lai sẽ nở hoa kết trái.
Tưởng Đạc vỗ nhẹ lên quả bóng, xoay người lên rổ, đưa bóng vào chính giữa.
Hạ Minh Phi giành được bóng, tay hơi lệch, cố ý ném bóng xuống cạnh chân Lục U.
Cậu giơ tay về phía cô bé, nhếch mép cười: “Này, Lục U, ném bóng qua cho tao với!”
Lục U chạy tới nhặt quả bóng, nhưng thay vì ném, cô cầm bóng chạy đến chỗ Tưởng Đạc, đưa cho cậu: “Nè, cầm lấy đi.”
“Cảm ơn.” Khóe môi cậu nhếch lên, nụ cười rạng rỡ.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, Tưởng Đạc chưa từng cười, chỉ cười với mỗi Lục U mà thôi.
“Không cần cảm ơn đâu.” Có vẻ Lục U hơi ngượng ngùng, ánh mắt né tránh.
Sau đó, Hạ Minh Phi nhận ra mặt Tưởng Đạc hơi ửng đỏ.
Cậu ta lắc đầu “hừ” một tiếng, nói: “Có cần khách sáo vậy không? Bạn cũ quen biết nhiều năm vậy rồi, chỉ nói vài câu mà đã đỏ mặt rồi à!”
“Ai chứ, tôi không đỏ mặt đâu!” Lục U vội vã phản bác.
“Ui chà, thú vị thật đấy, tôi có nói cậu đâu!”
“Cậu đúng là phiền quá!” Lục U quay người rời đi.
Tưởng Đạc ném quả bóng cho Hạ Minh Phi rồi nói: “Biến đi.”
Hạ Minh Phi càng ngày càng thấy thú vị, xoay quả bóng trên ngón tay, nói với Lục U: “Này, cuối tuần đi chơi cùng nhau nhé.”
Lục U quay lại: “Đi đâu thế?”
“Có một khu vui chơi mới ở khu Đông, toàn trò cảm giác mạnh. Bạn tôi đã đến rồi, bảo rất vui! Cùng đi nhé!”
Lục U do dự: “Tôi... với cậu?”
“Đương nhiên có cả anh Đạc nữa.” Hạ Minh Phi khoác vai Tưởng Đạc, cười: “Cậu gọi cả Tô Nhị đi, tụi mình cùng chơi.”
Lục U nói: “Tôi thấy cậu chỉ muốn gặp Tô Nhị thôi.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn chơi với Tưởng Đạc sao?”
Bị Hạ Minh Phi chiếu tướng, Lục U im bặt, liếc nhìn Tưởng Đạc.
Trong mắt Tưởng Đạc có chút khao khát, nhưng cậu tự giác kiềm chế.
“Đến lúc đó… tính tiếp.” Cậu dè dặt nói: “Bài tập nhiều lắm.”
“Tôi cũng thế.” Lục U nhanh chóng trả lời: “Xem tôi có hoàn thành bài tập không đã.”
Hạ Minh Phi bất lực thở dài: “Rồi rồi, hai cậu từ từ suy nghĩ.”
Nói xong, cậu ta vỗ nhẹ quả bóng rồi rời đi.
Gió thổi nhè nhẹ, tựa như hơi thở dịu dàng của mùa hè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-208-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U và Tưởng Đạc đối mặt nhau, im lặng một lúc, bỗng nhiên Lục U thấy như hai người đang chơi trốn tìm ngày thơ bé.
Cô không nhịn được mà mỉm cười.
Nhìn nụ cười đáng yêu của cô bé, Tưởng Đạc cũng nhẹ nhàng cười theo.
Lục U nhìn thật kỹ thiếu niên đã trưởng thành trước mặt, khẽ vẫy tay với cậu: “Đi tiếp nha?”
“Ừm.”
Khi Lục U xoay người rời đi, Tưởng Đạc dừng lại một chút rồi nói: “Cuối tuần...”
Lục U như người máy bị bấm nút dừng, ngay lập tức đứng lại, quay lại nhìn cậu.
“Nếu hoàn thành bài tập sớm thì vẫn kịp đi chơi chút xíu. Nghe nói khu vui chơi đó khá vui.”
Lục U gật đầu cười: “Được rồi, em về làm bài tập đây!”
Lục U không biết Lâm Hoan Ngữ đã nói gì với Tưởng Đạc.
Trên đường về nhà, tâm trạng Tưởng Đạc vẫn như vậy, nhưng Lục U không thể dựa vào nét mặt cậu mà đoán được.
Từ trước đến nay, cậu vốn là người không biểu lộ cảm xúc, tâm tư giấu rất sâu. Lục U chỉ biết qua sự im lặng đó mà đoán tâm trạng cậu rất u ám.
Nhiều lần muốn hỏi, nhưng vẻ mặt u sầu của Tưởng Đạc lại làm cô nín lặng.
“Quên đi, để anh ấy yên lặng một chút vậy.”
Lục U về đến nhà.
Tối nay bố mẹ cô bé phải đi dự tiệc quan trọng nên không có ở nhà. Vừa mở cửa, Lục Ninh đã chạy lại, ôm chầm lấy chị gái thật chặt.
Giờ Lục Ninh đã đi mẫu giáo lớn, tuy nhiên cậu nghịch ngợm hơn Lục U trước kia rất nhiều. Bảo mẫu và bố mẹ đều không thể kiểm soát cậu, như một đứa quỷ nhỏ vậy.
Nhưng một đứa quỷ nhỏ như vậy cũng có “khắc tinh” trong nhà.
Cậu trai có thể không nghe lời mọi người nhưng tuyệt đối nghe lời Lục U, suốt ngày đi theo sau, ôm chị và gọi “chị” thân mật.
Lục U cho rằng Lục Ninh quá quấn chị, có lẽ bởi trước kia cô khá lạnh nhạt và phớt lờ cậu.
Con người ai cũng có ham muốn được thử thách. Bố mẹ rất chiều chuộng Lục Ninh, thương yêu đến mức cậu không còn sợ sệt họ nữa.
Còn Lục U không để ý nhiều đến cậu, nên Lục Ninh luôn cố gắng để được cô bé quan tâm hơn.
Lục Ninh chui vào phòng Lục U, cầm kéo cắt giấy, nói: “Chị ơi, cùng làm bài thủ công nhé.”
“Chị có bài tập của chị, không có thời gian. Em tự làm đi.”
“Được rồi, nhưng được ngồi trong phòng chị không?”
“Miễn sao em không gây ồn.”
“Em sẽ nhẹ nhàng mà!” Lục Ninh nói xong, khóe miệng mũm mĩm khẽ nhếch lên.
Lục U mở cửa sổ, từ đây có thể nhìn sang biệt thự họ Tưởng, thấy cửa sổ phòng Tưởng Đạc. Thỉnh thoảng hai người còn dùng cử chỉ truyền tin cho nhau.