“Sau đó, chị cũng  xin  em, chị  nên  hỏi rõ ràng nguyên nhân  hiểu lầm em.”
Lục U chân thành : “Thật xin .”
“Ừm, em tha thứ cho chị.”
Cô đạp một chân : “Em còn vui vẻ cơ !”
Lục Ninh  tránh né.
“Cuối cùng, kiếm tiền   chuyện , nhưng chị hy vọng em hãy kiếm tiền bằng cách mà em thích, chứ   cách bất đắc dĩ. Điều  bắt buộc bây giờ em  thật nỗ lực và dành nhiều thời gian, tương lai mới  thể lựa chọn con đường sống.”
Những lời  khiến ý   mặt Lục Ninh nhạt , dường như  ý thức  chỗ   của việc đánh game thuê.
Lãng phí  nhiều thời gian học tập, từ vị trí  nhất xuống vị trí thứ năm.
Tưởng Đạc   thì  Lục U: “Bây giờ cách em kiếm tiền   là cách em thích ?”
Những lời   khiến Lục U trầm mặc.
Đương nhiên  .
Cô thích thiết kế thời trang, thích   khác mặc quần áo do  thiết kế,   nhãn hiệu thời trang của riêng .
Chứ tuyệt đối   bán bản thảo với giá thấp để thực hiện ước mơ.
Đây chính là nguyên nhân khiến Lục U cảm thấy tủi ,  kiềm chế  cảm xúc ban nãy.
Lục U chớp mắt, cố gắng  thoải mái trả lời: “Cuộc sống khó khăn, nào  ai cầu  ước thấy bao giờ.”
Cô cần  cúi đầu  hiện thực.
Đầu ngón tay Tưởng Đạc vô thức gõ lên tờ giấy linh tinh đặt  bàn.
Đây là động tác nhỏ vô thức khi cảm xúc của  gợn sóng.
“Em cũng  thể lựa chọn cuộc sống thật đơn giản.”
“Cuộc sống đơn giản như thế nào?”
“Tìm một  đàn ông  bản lĩnh, giúp em chia sẻ  bộ gánh nặng, em  thể tự do  thiết kế, theo đuổi giấc mơ.”
Khi Tưởng Đạc buột miệng thốt  những lời , một giây  liền  đ.ấ.m cho  một cú.
Xúc động.
Trước mặt cô,  luôn  kìm  xúc động, dù là lời  …
Hành động.
Quả nhiên, ánh mắt Lục U  Tưởng Đạc dần lạnh xuống.
Cô tự giễu : “ , em  mới vứt bỏ một  đàn ông, thế nhưng  gấp gáp   tìm  tiếp theo ?”
“Ý    .”
Đầu ngón tay Tưởng Đạc nhanh hơn tần suất  đắn đo, tờ giấy nhanh chóng   vò nát.
Lục U thất vọng  : “Mấy  đều cảm thấy em và Hứa Trầm Chu ở bên  là em trèo cao,   thương hại em nên mới ở bên em chứ gì.”
“Là do em tự ti,  liên quan đến . Từ  tới nay   bao giờ nghĩ em như , là tên đó  xứng.”
Trước giờ Tưởng Đạc luôn giỏi che giấu cảm xúc, lúc …
Gân xanh  mặt đều hiện lên.
“ , là em tự ti…” Lục U lắc đầu, nở nụ  thê lương: “Cho nên  ba    nào  đề cử cho em .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-21-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“……”
Lục U nở nụ  giấu dao… Phát tiết  bộ nỗi tủi  mấy năm nay cô  chịu : “Tới đây, giới thiệu cho em   điều kiện , sống  nhiều tiền, nuôi nổi cả nhà em .”
Lục Ninh nhận , Tưởng Đạc  sắp véo nát ngón tay  .
Cậu yếu ớt nhấc tay : “Làm ơn đừng ở  mặt trẻ vị thành niên….”
“Em   tiền sống  đúng ?” Tưởng Đạc đè ép lửa giận,  lên: “Có sẵn  đây, lúc  là chính em  cần, bây giờ dâng tận miệng cho em ăn, dám ăn ?”
Lục U đập bàn  dậy: “Sao   dám! Bây giờ em ăn.”
Tưởng Đạc  lạnh: “Tới .”
Lục U nhiệt huyết dâng lên, kéo cổ áo ,  kéo qua  chạm môi.
Rất nhẹ, cũng  nhanh, như chuồn chuồn nước lướt qua.
Mạch m.á.u Tưởng Đạc như chứa một viên đạn nổ, dòng điện lan   , nháy mắt tê dại, hoa mắt chóng váng.
Fuck…
Dường như Lục U  thắng,  khách khí thả  : “3 giờ chiều ngày mai, đợi  cửa Cục Dân Chính.”
Tưởng Đạc khống chế sắc mặt đỏ hồng,   thèm l.i.ế.m môi .
“3 giờ   vụ án,  bằng 9 giờ sáng .”
“Ai  tới là chó.”
“Một lời  định.”
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, một cơn gió lạnh thổi tới.
Đầu óc Lục U tỉnh táo trong một giây.
Cô   gì với Tưởng Đạc !!!
A a a a!!!
Không  đó   là nụ hôn đầu tiên của Tưởng Đạc  , nhưng nhất định là  đầu tiên của cô .
Điên mất thôi.
Dường như sợ cô đổi ý, Tưởng Đạc nhấn mạnh ngữ khí dặn dò: “Ai  tới, -đó-là-chó.”
“Em… Em  mua mấy bịch băng vệ sinh.”
Nói , Lục U lảo đảo bước   trong cửa hàng.
Cảm giác giống như… Phải  chó.
Tưởng Đạc vỗ bả vai Lục Ninh,  thấm thía: “Đừng chọc giận chị em, cô  tới kỳ sinh lý, mẫn cảm.”
Lục Ninh: ….
Cho nên là ai chọc hả!
“9 giờ sáng ngày mai,  thật sự tới Cục Dân Chính với chị  ?”
“Dù   cũng    chó.”
Tưởng Đạc   cũng  theo  cửa hàng tiện lợi,  tới giá hàng đựng đồ dùng vệ sinh.
Lục U thấy   tới, giấu sự hoảng loạn và hối hận  đáy mắt,  vẻ bình tĩnh mà chọn lựa sản phẩm.