Nhiều bạn cùng trường cũ như cấp hai Thanh Phù và tiểu học Gia Vân âm thầm gọi anh là “Thương Trọng Vĩnh”[1], vì không chỉ mất sự chú ý của mọi người mà còn sa sút thảm hại.
[1] Thương Trọng Vĩnh là tác phẩm của Vương An Thạch, kể về cậu bé tài năng nhưng lười trau dồi, dần trở thành bình thường.
Ngày trước rực rỡ bao nhiêu, giờ đen tối bấy nhiêu.
Tưởng Đạc không quan tâm, làm theo ý muốn, muốn đi học thì ngồi lớp chút, không thì về sớm, thậm chí trốn tiết, không quan tâm lời thầy cô.
Giáo viên chủ nhiệm và trưởng khoa gọi điện cho gia đình nhiều lần, Từ Tình nghe máy chỉ nhếch mép: “Tôi không quan tâm, còn sống là được.”
Các thầy cô thấy phụ huynh thờ ơ, thôi không quản nữa, chỉ cần không ảnh hưởng học sinh khác.
Tưởng Đạc trở thành cơn ác mộng của trường cấp ba Thanh Phù, như tên côn đồ.
Nhưng không ai dám động vào anh, vì xương cốt cứng rắn, nắm đ.ấ.m cứng cỏi.
Lúc nhỏ, Lục U mong anh là người không làm ai bắt nạt được.
Giờ anh đúng thế thật, nhưng cô không thấy vui.
Bởi xã hội này, sống yên ổn không nhờ nắm đấm.
Cô muốn khuyên anh tập trung học hành, tránh chơi bời với đám con nhà giàu.
Nhưng lời nói trước đây của anh đã cắt đứt mọi thứ. Nếu cô lại tìm anh thì như đang bám dính.
Buổi trưa sau giờ học, Lục U lấy từ cặp một phong bì màu xanh bạc hà, trong đó là bức thư mà “Sứ giả thời gian” gọi là “tôi của tương lai gửi tôi hiện tại”.
Cô đã quên mất món này, hôm qua bảo mẫu dọn phòng lấy ra từ ngăn bàn.
Thẩm Tư Tư thấy cô chăm chú nhìn thư, giật lấy đọc: “Chời ơi, ai mà mộng mơ thế này, viết thư tình bằng giấy xanh bạc hà cơ đấy.”
Lục U không thèm lý giải, nói: “Không phải thư tình đâu.”
Thẩm Tư Tư liếc qua dòng chữ trên tờ giấy, nghi ngờ thì thầm: “‘Đừng buông tay anh ấy’ là sao?”
“Thuế IQ đấy.” Lục U nhún vai, cầm lại thư: “Người ta nói đây là thư từ tương lai tôi viết cho tôi bây giờ.”
Thẩm Tư Tư tròn mắt: “Trời má! Cậu cũng tin thật à, tiền con nhà giàu dễ lừa thế sao.”
“Cho nên gọi là thuế IQ mà.” Lục U buồn bực: “Mà tiền không phải của tôi, là của Tưởng Đạc.”
“Hai người đều bị lừa à?”
“Không, chỉ có tôi thôi, anh ấy trả tiền cho tôi mua.”
“Thế anh ấy cũng đọc thư của cậu rồi?”
“Không, chủ cửa hàng nói chỉ mình tôi xem được.”
“Đúng là thuế IQ, cậu ngây thơ quá.” Thẩm Tư Tư lật tiếp, nói: “Nhưng ý cô ấy là gì đây, đừng buông tay anh ấy, buông tay ai?”
“Tôi không biết.” Lục U cau mày, lắc đầu.
“Thông thường những thứ lừa trẻ con là kiểu ‘chăm chỉ học hành sẽ đậu đại học’, chứ cái này rối rắm quá.”
“Đúng vậy, kỳ quặc thật.”
“Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, sắp đến giờ tọa đàm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-220-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Thẩm Tư Tư kéo Lục U ra khỏi sân trường, đi về phía hội trường bên sân vận động đối diện.
Hôm nay nhà trường mời chuyên gia tư vấn sức khỏe tâm thần vị thành niên đến giảng về “Giáo dục giới tính”.
So với buổi tọa đàm chữa cháy và an toàn, lần này học sinh quan tâm nhiều hơn. Khi hai người đến, khán phòng đã chật kín, hầu hết học sinh lớp Mười một đều có mặt.
Lục U nhìn qua đám người, thấy Tưởng Đạc ngồi hàng cuối cùng với vài bạn.
Họ dường như không chú ý bài giảng, chỉ chăm chú chơi game trên điện thoại.
Thêm nữa, cô nhận ra hàng ghế trước và sau anh đa phần là các bạn nữ.
Độ nổi tiếng của Tưởng Đạc vượt cả Ngụy Luân, hotboy và học bá của trường.
Ngụy Luân có tầm ảnh hưởng nhờ thành tích học tập, nhưng vẻ đẹp trai thật sự thuộc về Tưởng Đạc, không ai sánh bằng.
Chỉ có điều khí chất anh quá lạnh lùng, khiến nhiều cô gái chỉ dám ngắm từ xa.
Nhưng bên cạnh đó cũng có những người gan dạ.
Nghe nói từ năm lớp Mười một, những cô gái theo đuổi anh đã xếp hàng dài tới trường nghề bên cạnh.
Tâm trí Lục U lơ đãng, không tập trung, chưa kịp nhận ra bài giảng bắt đầu.
Giáo viên dùng PowerPoint và video chiếu hình các bộ phận nam nữ, đơn giản giải thích sinh lý và tâm lý tuổi dậy thì.
Lục U không để ý bằng Thẩm Tư Tư bên cạnh.
Cô quay đầu nhìn Tưởng Đạc.
Mấy nam sinh hàng sau đã tạm ngừng chơi game, cười khẩy trước những bức ảnh về cơ thể nam nữ trên slide.
Tưởng Đạc không cười.
Không biết có phải ảo giác không, cô nghĩ anh nhìn mình, nhưng vừa quay lại lập tức anh quay mặt đi.
Dù vậy, cô vẫn nhìn chằm chằm anh, có lẽ anh cảm nhận được, nhưng cố ý tránh mặt.
Trước đây không nói chuyện, giờ còn không muốn nhìn nhau.
Lòng Lục U nghẹn lại, hơi khó chịu.
Thực tế, mối quan hệ ấy đã lạnh lùng nhiều năm, lẽ ra nên buông tay nhưng không hiểu sao cô vẫn quan tâm.
Mỗi lần nhìn thấy anh, cảm xúc lại dâng trào.
Thật phiền phức.
Cô cố gắng không nghĩ nữa, tập trung vào bục giảng, chăm chú nghe bài.
Nửa tiếng sau, cô đột nhiên thấy bụng đau khó chịu, tính toán thời gian, trong lòng lo lắng. Lục U nhanh chóng đứng dậy, rời chỗ, vào nhà vệ sinh bên cạnh hội trường.
Nhà vệ sinh sáng, sạch, không một bóng người. Lục U vào buồng, kiểm tra thấy có dấu hiệu “đến tháng”.
Cô loay hoay gửi WeChat nhắn cho Thẩm Tư Tư —
U U Lộc Minh: “Tôi đến kì rồi, đang trong nhà vệ sinh, cậu có mang băng vệ sinh không?”
Thẩm Tư Tư muốn thi vào 985: “Không có.”