U U Lộc Minh: “Toang .”
Thẩm Tư Tư  thi  985: “Chờ tí,   mượn cho .”
U U Lộc Minh: “Cảm ơn bé cưng!”
Sau  mười phút quỳ gối tê rần, Thẩm Tư Tư nhắn tin: “Không mượn  ,   mua ngay đây. QwQ”
U U Lộc Minh: “Nơi đây cách căng tin một sân vận động với ba tòa nhà học đấy, xa lắm!”
Gần như   vòng cả trường.
Thẩm Tư Tư  thi  985: “Hết cách , đợi đấy, chị cưỡi phong hỏa luân đến.”
U U Lộc Minh: “Cảm động. QwQ”
……
Lúc Lục U định  dậy để đánh tan cảm giác tê mỏi ở chân, bỗng nhiên  thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, tim cô chợt thắt . Cô trả lời: “Có  !”
Chỉ  cô đáp ,  tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến  phòng.
Lục U cảm thấy  điều gì đó bất thường. Không thể là Thẩm Tư Tư , vì cô   nhà vệ sinh nữ  cần gõ cửa. Thậm chí, bất cứ cô nữ sinh nào cũng chẳng cần gõ cửa khi  đây, bởi bàn rửa tay ngay bên cạnh  mà.
Nghe tiếng bước chân  , dường như    hề do dự mà tiến thẳng đến chỗ Lục U.
Cô nhận  điều đó qua bóng  qua khe hở  sáu, bảy phân  chân cửa.
Trái tim cô bỗng nhiên co thắt, hỏi vọng : “Ai ?”
Người  im lặng, chỉ nhét qua khe cửa một túi băng vệ sinh còn nguyên vẹn, dường như  ba, bốn miếng.
“Là Tư Tư ?”
Người  vẫn  đáp, còn cô thì cũng  nhận túi băng vệ sinh, cả hai giằng co mãi…
“Ai ? Nếu  ,  sẽ  cầm .” Lục U  buông tha.
Đối phương dường như  quyết tâm giữ im lặng, vẫn giữ nguyên tư thế,  đặt túi xuống đất mà chỉ giữ trong tay.
Lúc , Lục U mới để ý đến bàn tay  đó.
Đó chính là bàn tay quen thuộc của cô: khớp xương chắc khỏe, mu bàn tay trắng nõn, lộ rõ từng đường gân xanh  da.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-221-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Trước đây, cô từng nắm tay    bao  để so sánh với bàn tay nhỏ bé của  và thầm thán phục rằng bàn tay con trai  hơn con gái cũng chỉ   Tưởng ca ca thôi.
Lục U  ngay  ngoài  là ai, lặng lẽ cầm lấy gói băng vệ sinh, mím môi, nhẹ nhàng : “Cảm ơn ca ca.”
Bóng  ngoài cửa khựng  vài giây  vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi giải quyết xong rắc rối, Lục U lập tức gọi điện cho Thẩm Tư Tư.
Thẩm Tư Tư  “đạp phong hỏa luân”  khỏi hội trường liền nhận  cuộc gọi. Cô   và gặp Lục U ở cửa phòng rửa tay.
“Thế nào? Cậu lấy   chứ?”
“Ừ,  mượn .” Lục U gật đầu,  nhắc đến Tưởng Đạc.
Sắc quan sát nhạy bén của Thẩm Tư Tư nhận  một chiếc áo khoác đồng phục màu xanh trắng treo ở tay nắm  cánh cửa.
Cô cầm chiếc áo lên hỏi: “Đây của ai ?”
Lục U vội lấy áo khoác, ngửi một cái  trả lời: “Của   cho  mượn băng vệ sinh.”
“Ôi, cho mượn băng vệ sinh mà còn cho mượn cả áo khoác nữa,  thiết  ?”
Lục U đoán chắc  định để cô buộc áo  lưng, may mà cô   dây  ngoài quần nên cũng  cần dùng áo khoác che.
Thẩm Tư Tư  cô ôm áo đồng phục, trầm ngâm: “ thấy áo   giống áo con trai.”
“Đồng phục trường  nam nữ đều như  mà. Sao  nhận  là con trai?”
“Cái   đơn giản . Áo  size lớn lắm, ngay cả size XXL của con gái cũng  to thế.”
Lục U cứng họng.
Thẩm Tư Tư mỉm , chọc cùi chỏ cô: “Ngửi qua mà  của ai hả? Cậu là ‘mũi chó’ đấy !”
Lục U   cô cứ  thám tử nữa, đành thú nhận: “Là Tưởng Đạc,  !”
“Trời ơi!” Thẩm Tư Tư che miệng kêu lên: “Quá  hùng cứu mỹ nhân  đấy.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ? Trước đây  cứu  cũng nhiều mà.”
Thẩm Tư Tư kéo Lục U đến bên cửa sổ, lý luận: “Từ hội trường đến siêu thị trong trường cũng chừng hai cây , dù đạp phong hỏa luân thì   cũng  thể  nhanh . Băng vệ sinh lấy ở   nhỉ?”
“  ,  thể   mượn.”