Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 226: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:13:04
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Ninh ngơ ngác không biết nói gì, hít sâu rồi nói: “Trích đoạn ‘Hồ Thiên Nga’ của Tchaikovsky, dành tặng chị gái thân yêu của em…”

Cậu ngừng một chút, rồi thêm: “Và bạn của chị ấy, mong rằng chị ấy… có thể… trở nên xinh đẹp như nữ hoàng thiên nga.”

Nói xong, trái tim vốn đã bình tĩnh của cậu đột nhiên đập rộn ràng, cẩn thận liếc nhìn Thẩm Tư Tư.

Cô gái kia dường như chẳng để ý đến những lời đó, vừa ngồi xuống đã bắt đầu nghịch điện thoại.

Lục Ninh lặng thinh, đảo mắt, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên phím đàn.

Khi âm thanh đầu tiên vang lên, Thẩm Tư Tư đặt điện thoại xuống, chăm chú lắng nghe màn trình diễn của cậu.

Giai điệu "Hồ thiên nga" nhẹ nhàng, êm dịu nhưng không hề đơn điệu, bản nhạc như tiếng nức nở của nữ hoàng thiên nga, nhiều lần dâng lên điểm cao trào. Cộng thêm thiên phú cùng kỹ thuật xuất sắc của Lục Ninh, Thẩm Tư Tư như bị cuốn sâu vào câu chuyện âm nhạc.

Cô đắm chìm trong từng nốt nhạc.

Nói thật lòng, cậu nhóc nhà họ Lục này đúng là một thiên tài.

Màn biểu diễn kết thúc nhanh chóng, khán phòng vang lên tràng pháo tay rào rào. Mọi người đều đứng dậy vỗ tay tán thưởng cho phần trình diễn tuyệt vời của thiếu niên trên sân khấu.

Thẩm Tư Tư cũng đứng lên, phấn khích vỗ tay rồi cầm bó hoa hướng dương bước về phía cậu, chuẩn bị trao tặng.

Lục Ninh lắc đầu lia lịa ra hiệu cô đừng lên sân khấu.

Cả buổi diễn không ai lên tặng hoa cả, cậu không muốn trở thành người đặc biệt.

“Đừng lên, đừng lên…” trong lòng cậu liên tiếp niệm như thế.

Ấy thế mà Thẩm Tư Tư hoàn toàn phớt lờ lời cự tuyệt, bước lên sân khấu, tiến về cây đàn dương cầm trắng tinh, đưa bó hoa hướng dương đặt trước mặt cậu –

“Giỏi lắm, Ninh Ninh, xuất sắc thật đấy!”

Thẩm Tư Tư trao bó hoa cho cậu.

Mấy đứa trẻ dưới sân khấu reo hò náo nhiệt: “Woaaaa ~~”

Lục Ninh đỏ mặt, cầm bó hoa, ngượng ngùng tránh ánh mắt cô.

Ngay lập tức, Thẩm Tư Tư ôm lấy cậu thật chặt, vui vẻ nói: “Thay chị em moah moah đi, hôm nay em thật đẹp trai, nhóc con à.”

“Chị… chị giữ thể diện đi!” Tai cậu đỏ bừng lên.

“Ha ha ha ha!”

Thẩm Tư Tư vỗ nhẹ lên đầu cậu rồi bước xuống sân khấu, còn Lục Ninh đỏ mặt vội vã vào cánh gà.

Bên trong, cậu nghe được tiếng giễu cợt khe khẽ của mấy người bạn tốt, đành giải thích: “Đây là… một người chị.”

Đường Kỳ Thân đến gần, hào hứng nói: “Lục Ninh, chị cậu đẹp thật đấy! Dáng người chuẩn quá! Chị ấy có bạn trai chưa?”

Nghe vậy, Lục Ninh cau mày, phản bác: “Có bạn trai hay không có liên quan gì đến cậu? Thằng nhóc này, cậu còn muốn…”

Cậu định nói “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga” nhưng thay bằng lời nhẹ nhàng hơn: “Cậu mới học lớp Hai đã muốn đuổi chị ấy sao?”

“Ừ thì sao, có hiểu tình chị em là gì không?”

Lục Ninh đỏ mặt: “Nói bậy nữa thì tuyệt giao đấy.”

“Hehe, nói chơi thôi mà. Nhưng lúc chị ấy lên tặng hoa, hahaha, cậu không nhìn thấy ánh mắt háo hức của mấy đứa nhỏ dưới sân khấu sao.”

Lục Ninh trợn mắt, rồi đi tẩy trang, thay đồ, không thèm để ý cậu bạn nữa.

Lục U vội vã chạy đến thì buổi biểu diễn đã kết thúc.

Thẩm Tư Tư kéo Lục Ninh ra khỏi khán phòng, cậu lúng túng đẩy nhẹ cô ra, nhưng cô không ngần ngại xoa đầu cậu.

“Chị, sao giờ chị mới đến!” Lục Ninh có chút oán trách: “Buổi biểu diễn đã kết thúc rồi.”

“Mưa to quá, không gọi được xe.” Lục U vẻ rối rắm, mái tóc ướt đẫm.

Thẩm Tư Tư cười: “Thế thì tiếc quá, cậu không được chứng kiến Tiểu Lục Ninh tỏ tình với chị trên sân khấu rồi.”

“Ai tỏ tình với chị chứ!” Lục Ninh đỏ mặt lớn tiếng phản bác, “Chị… khổng tước xòe đuôi, tự mình đa tình!”

“Hahaha, không phải cậu còn muốn chị xinh đẹp như nữ hoàng thiên nga sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-226-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

“Ai nói chị chứ, em mong chị em không được à!”

Thẩm Tư Tư nhận thấy tâm trạng Lục U có phần buồn bã, rồi phát hiện chiếc áo khoác đen cô đang mặc rõ ràng là của con trai.

“Lục U, cậu đang mặc áo của ai thế?”

Lục U trầm ngâm, lẩm bẩm: “Tưởng Đạc đèo tôi tới đây.”

“Ừ ~”

Lục Ninh ngay lập tức chuyển sang vai trò thám tử ăn dưa: “Chị với anh Tưởng Đạc của em có chuyện gì à?”

“Không có.”

Lục U quay người bước ra cổng trường.

Thẩm Tư Tư giẫm lên chân Lục Ninh: “Cậu không thấy trên mặt chị cậu ghi to chữ ‘thất tình’ sao? Đừng nhắc đến chuyện mà người ta không muốn nữa.”

Lục Ninh ngây thơ: “Em có nhìn ra đâu.”

Thẩm Tư Tư không để ý, chạy theo Lục U.

Trời đã tạnh mưa, đường phố nhờ vậy sạch bóng, không khí trong lành, mát mẻ.

“Để ăn mừng buổi biểu diễn thành công của Lục Ninh hôm nay, chúng ta đi ăn thịt nướng nhé, tôi sẽ đãi mọi người.”

Lục U lắc đầu: “Không đi đâu, vẫn phải về làm bài tập thôi.”

“Đi đi đi.”

Thẩm Tư Tư kéo theo Lục U, tay còn lại kéo cả Tiểu Lục Ninh, dẫn họ đến phố ăn vặt gần đó.

Đêm như được gột rửa sau cơn mưa, đèn neon phố thức ăn bật sáng, khách khứa dần đông hơn, đây chính là nhịp sống náo nhiệt của đời người.

Thẩm Tư Tư gọi rất nhiều xiên cay, Lục Ninh chỉ chăm chăm ăn, không thốt lời.

Lục U ít nói, bữa ăn có phần nặng nề.

“Vậy Tưởng Đạc đã cố tình đội mưa đưa cậu đến đây à?”

“Không phải cố ý, anh ấy không đưa tôi thì tôi cũng dầm mưa thôi.”

“Nhưng anh ấy đưa áo cho cậu mặc mà.” Thẩm Tư Tư nói tiếp, “Nhưng nhìn vẻ mặt thất tình không cam lòng của cậu, chẳng lẽ cậu tỏ tình rồi ư?”

“Cái gì gọi là rồi chứ!”

“Chẳng phải trước đây cậu từng bị từ chối sao.”

“Ặc.”

Lục U uống một ngụm coca, không muốn nói thêm.

Lục Ninh lắc đầu: “Chị em thật khổ.”

Liên tiếp tỏ tình bất thành.

Lục U dùng đũa đảo thức ăn trong đĩa thẫn thờ.

Tình yêu khiến con người dũng cảm hơn.

Nhưng lời của Tưởng Đạc lại khiến cô đau lòng.

“Ngày anh ấy đến tiểu khu của chúng tôi, anh không có bạn, tôi là người đầu tiên quen anh. Nhiều năm trôi qua, anh ấy chỉ có một mình tôi.” Lục U nói: “Tôi từng nghĩ anh ấy là của tôi, vốn thuộc về tôi, điều đó không thể nghi ngờ.”

Thẩm Tư Tư nhẹ nhàng ấn vai cô.

“Hôm nay tôi mới nhận ra, năm đó anh ấy không có lựa chọn nào khác, nên chỉ có tôi làm bạn, nhưng giờ thì không…”

Anh ấy có thể lựa chọn theo ý mình.

Lục U gọi thêm vài xiên nữa, cố biến nỗi buồn thành sự thèm ăn, ăn ngon lành. Thẩm Tư Tư cũng góp sức, hôm nay không kiêng khem, ăn hết mình như Lục U.

Không lâu sau, Tần Mỹ Trân gọi điện hỏi Lục U về màn trình diễn của em trai.

Lục U lặng lẽ trả lời mẹ: “Tiết mục thành công lắm, con xem video rồi, được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt. Giờ con với Tư Tư dẫn nó đi ăn kỷ niệm.”

“Chúc mừng. Nhưng hai đứa bớt ăn vặt linh tinh nhé, không đảm bảo vệ sinh đâu.”

“Con biết rồi, mẹ, con cúp máy đây, tối con về.”

Loading...